Chương 141: Kinh Nghiệm Non Nớt
Ngay một khắc này, một âm thanh như lôi đình hùng vĩ chợt truyền đến: "Tuần Dạ Nhân nhúng tay, giải quyết bọn chúng! Để bọn chúng biết bây giờ không còn là thời đại của bọn chúng!"
Tuần Dạ Nhân thì thế nào?
Triệu tập đến Ngân Thành một vị Nhật Diệu và ba vị Nguyệt Minh đã là cực hạn.
Tổ chức siêu năng thì khác, bọn họ vô cùng tự do, muốn đến đâu thì đi tới đó, nhưng Tuần Dạ Nhân thì đều thân mang nhiệm vụ, mỗi người đều có khu vực chịu trách nhiệm phòng thủ.
Trong khi Ngân Thành lại không nằm trong phạm vi trọng địa của cao tầng, cũng không phải khu vực quản lý của Hoàng Vân, hôm nay tụ tập được nhiều Tuần Dạ Nhân như vậy đã là mức cực hạn mà Ngân Nguyệt hành tỉnh có thể phân phối.
Nếu lại điều thêm nhân thủ tới thì những khu vực phòng thủ khác có khi lại xảy ra vấn đề.
Tuần Dạ Nhân cũng không phải chưa từng ăn thua thiệt, cộng thêm tổn thất nặng nề tại di tích trước đó, khiến cho bây giờ bao nhiêu tổ chức siêu năng đều nhìn chằm chằm, thậm chí âm thầm tìm cơ hội phục sát người Tuần Dạ Nhân.
Bốn tên quỷ diện đang đuổi theo phía sau Lưu Long nghe lời ấy, nhao nhao dừng bước.
Mà cách đó không xa, Vương Minh cũng vừa vặn tụ hợp cùng Hồ Hạo. Thấy thế, Vương Minh liền hưng phấn hô: "Giết! Hôm nay Tuần Dạ Nhân hãy lập uy ở đây! Chém giết bọn gia hỏa này!”
Người trẻ tuổi trong tổ chức Tuần Dạ Nhân đều là như vậy, không suy tính quá nhiều thứ.
Bọn họ chỉ biết là mấy năm gần đây, Tuần Dạ Nhân rất biệt khuất, phải nhận quản thúc khắp nơi!
Thậm chí cao tầng bên trên cũng có tiếng nói bất đồng. Có vị thì thậm chí chủ trương thu một bộ phận tổ chức siêu năng gia nhập, cho bọn họ một ít đặc quyền, phân phối một chút lợi ích, điều này đã dẫn đến Tuần Dạ Nhân càng ngày càng không yên.
Trong lúc mơ hồ, Vương Minh thậm chí còn nghe nói phía tổng bộ Tuần Dạ Nhân đã có một cường giả siêu việt vượt cấp độ Nhật Diệu, người nọ đang mưu đồ tâm tư riêng, hy vọng thu hoạch được quyền chấp pháp độc lập.
Khi Siêu Năng Giả áp đảo xa người bình thường, thậm chí vũ khí nóng cũng không thể tổn thương bọn họ, thì ở một số thời điểm, dục vọng sẽ phóng đại vô hạn!
Bây giờ, trừ khu vực trung tâm, những hành tỉnh xa xôi khác như Ngân Nguyệt hành tỉnh đã sớm rung chuyển.
Nghe được lời Vương Minh nói, Lý Mộng cũng mở con mắt thứ ba trên mi tâm ra, dáng vẻ kích động: "Là Minh ca! Minh ca tới rồi. Hồ Hạo, chúng ta xuất thủ giết chết bọn chúng đi!"
Nàng nhận ra Vương Minh - thiên tài trong thế hệ trẻ tuổi của Tuần Dạ Nhân ở Ngân Nguyệt hành tỉnh. Gã vốn không phải Thiên Quyến Thần Sư, nhưng chỉ mới bước vào lĩnh vực siêu năng chưa được mấy năm mà bây giờ đã là cường giả cấp Nguyệt Minh.
Dựa theo cấp độ chia nhỏ của siêu năng, thì từ ba năm trước Tuần Dạ Nhân đã phân cấp rất kỹ càng. Nguyệt Minh được chia thành Tàn Nguyệt, Bán Nguyệt, Mãn Nguyệt.
Vương Minh tấn cấp Siêu Năng Giả chưa đến năm năm, bây giờ đã là Bán Nguyệt đỉnh phong, tồn tại gần Mãn Nguyệt.
Về phần Hồ Hạo và Lý Mộng, Lý Mộng chỉ là Tàn Nguyệt, Hồ Hạo thì tiếp cận Bán Nguyệt, nhưng vẫn chưa chính thức đạt tới Bán Nguyệt.
Giờ phút này, thấy được Vương Minh khiến Lý Mộng hết sức hưng phấn.
Thế hệ trẻ bên trong Tuần Dạ Nhân đều hy vọng có thể kiến công lập nghiệp, nhưng thực tế lại không có nhiều cơ hội cho bọn họ làm vậy. Bất quá hôm nay, ngay cả Hoàng Vân cũng đã ra tay, Lý Mộng cảm thấy cơ hội của mình đã tới rồi.
"Giết!"
Vương Minh mặc kệ mọi việc, gã đang rất kích động, trong nháy mắt đã ngưng tụ ra một thanh kiếm năng lượng ánh sáng trong tay.
Hồ Hạo hơi ngưng trọng, gã biết mấy tên quỷ diện kia rất khó đối phó!
Nhưng tình hình đã đến lúc này, gã cũng không tiện ngăn cản. Thấy ý của Vương Minh và Lý Mộng đã quyết, gã đành nhận mệnh, nhanh chóng trốn vào không trung, biến mất trong màn đêm hắc ám.
Con mắt thứ ba của Lý Mộng hé mở, bấy giờ, trong con mắt này lộ ra một vệt hồng quang, cấp tốc phóng về phía mấy người nơi xa xa.
. . .
"Thật đần!"
Viên Thạc lắc đầu, Lưu Long cũng khẽ thở dài.
Kinh nghiệm chiến đấu của ba vị Siêu Năng Giả Tuần Dạ Nhân này... Không có gì để nói!
Nhất là Lý Mộng, cách xa như vậy, Tam Nhãn Thần Quang của nàng bộc phát, ngoại trừ việc tiêu hao năng lượng thần bí thì gần như không hề có tác dụng.
Mặc dù thế hệ trẻ tuổi phía Tuần Dạ Nhân đều rất nhiệt huyết, nhưng kinh nghiệm thực chiến đúng là quá ít.
Không giống những người như Hoàng Vân, tốt xấu gì cũng đã trở thành Siêu Năng Giả nhiều năm. Dù trước đó kinh nghiệm non nớt cỡ nào thì trải qua nhiều năm lăn lộn, cuối cùng cũng góp nhặt được không ít bài học quý giá.
Đây cũng là nguyên nhân Siêu Năng Giả càng ngày càng coi nhẹ giới võ sư.
Ban đầu, kinh nghiệm chiến đấu của võ sư đều vô cùng phong phú, bản sự thực chiến mạnh mẽ. Khi siêu năng mới xuất hiện mấy năm, Siêu Năng Giả cùng cấp rõ ràng mạnh hơn võ sư, thủ đoạn cũng chẳng kém, lẽ ra tỉ lệ sống sót phải càng thêm bảo đảm,... Nhưng đối mặt trước các trận chiến sinh tử, người chết ngược lại thường là Siêu Năng Giả.
Có điều dù sao cũng đã qua hai mươi năm, hiện tại, kinh nghiệm thực chiến của Siêu Năng Giả thế hệ trước đã không kém gì võ sư.
Lưu Long cảm khái một câu xong thì lập tức quay người phóng về phía sau!
Nếu thật sự bỏ mặc, khả năng cao là đám người Vương Minh sẽ bị bốn tên quỷ diện xử lý.
Vẫn có chênh lệch!
Thực lực bốn người còn lại không yếu, đều là top đầu trong tiểu đội mười người. Dựa theo Lưu Long phán đoán thì trong bốn người này có một tên Nguyệt Minh cấp bậc Mãn Nguyệt.
Ba người còn lại cũng đều tiếp cận cảnh giới ấy.
Xác suất Vương Minh địch lại đối phương không lớn.
"Aiiz!"
Viên Thạc hô một tiếng, thấy Lưu Long chạy về cứu viện thì hơi bất đắc dĩ.
Để một ông lão nửa tàn như ta ở đây, ngươi không thấy ái ngại à?
Còn nữa, có phải ngươi đã quên nhiệm vụ lần này của ngươi là bảo vệ Lý Hạo không? Dây dưa với mấy tên Siêu Năng Giả này làm gì, coi chừng kẻ địch đã phái thêm cường giả khác đi tìm Lý Hạo cũng nên.
Lưu Long ngu xuẩn, thời khắc mấu chốt lại khinh suất rồi!
Thôi được, lão tử sẽ tự đi.
Ông kéo lấy thân thể nửa tàn, sắc mặt xám trắng, thở dốc hô: "Ta tới chỗ Lý Hạo trước... Những người này ở đây không đi, ngược lại muốn giết Tuần Dạ Nhân, ta lo phía Lý Hạo đã gặp nguy hiểm... Lưu Long... Các ngươi nhanh chóng chạy đến đi..."
Nói có hai ba câu mà ông phải thở dốc bảy tám lần.
Sau một khắc, ông lảo đảo chạy về hướng nhà kho ở ngoại ô.
Mà phía sau, chiến đấu bùng nổ trong nháy mắt.
Bảy vị Siêu Năng Giả, cộng thêm một võ sư cấp Phá Bách, tám cường giả cấp tốc lao vào đối chiến.
Rất nhanh, Lý Mộng vừa rồi vốn còn hưng phấn, nay đã kêu thảm một tiếng, con mắt thứ ba trực tiếp bị một tên Siêu Năng Giả hệ Lôi đánh cho máu bắn tung tóe.
Đó cũng là tên Siêu Năng Giả uy hiếp Mộc Sâm trước đó, đồng thời cũng là người dẫn đầu tiểu đội này, một Siêu Năng Giả hệ Lôi cấp bậc Mãn Nguyệt.
Người thật sự có thể đối phó với y cũng chỉ có Lưu Long.
Kể cả Vương Minh cũng kém y một bậc.
Lưu Long cầm rìu, bổ xuống một phát.
Có điều thanh rìu trên tay ông còn chưa kịp tiếp xúc với đối phương thì sắc mặt ông đột ngột tái đi, ngũ tạng lần nữa bị đốt cháy, thứ kia lại tới rồi!
Xem như ông đã có kinh nghiệm.
Vương Minh cầm quang kiếm trong tay, hưng phấn muốn xông tới chém người, bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, năng lượng thần bí tán loạn, quang kiếm trực tiếp bất ổn tan nát. Vương Minh phun máu tươi khỏi miệng, sắc mặt mê mang, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Năng lực gì vậy?
Lưu Long nhịn không được chửi ầm lên: "Ngu xuẩn, đuổi theo lâu như vậy còn chưa nhìn ra được hả? Có quái vật cấp bậc tinh thần ẩn thân, đốt cháy lục phủ ngũ tạng, còn có tác dụng rung chuyển năng lượng thần bí, cẩn thận chút đi!"
Ông thấy bọn gia hỏa này theo lâu như vậy, trong khi khí huyết của ông vẫn luôn một mực sôi trào... Phàm là một võ sư có kinh nghiệm thì đều biết đứng trước nguy hiểm mới buộc phải làm thế.
Kết quả... Người mới vẫn là người mới!
Quá mức non nớt!
Chỉ vừa giao thủ chốc lát mà cả Lý Mộng và Vương Minh đều bị thương, điều này khiến Lưu Long khóc không ra nước mắt. Sớm biết các ngươi phế như thế, không bằng ta đi theo Viên Thạc, cùng chạy!