Chương 142: Liều Mạng Đi!
"Rút lui!"
Vừa giao thủ đã rớt xuống thế hạ phong như vậy, Lưu Long cũng không dám chần chờ, vội quát: "Cùng ta phá vây!"
Giờ phút này, ngược lại ông mới là người mạnh nhất ở đây.
Vương Minh lúc này mới thanh tỉnh, vừa xấu hổ lại vừa bất đắc dĩ... Gã chỉ chấp hành qua một ít nhiệm vụ nhỏ, đối phó một vài kẻ yếu, đây là lần đầu tiên giao thủ với Siêu Năng Giả đích thật.
Lập tức bị đánh cho trở tay không kịp!
Quá mất mặt!
Có điều bây giờ gã không nghĩ nhiều được, trước mắt cứ nghe theo Lưu Long chỉ huy, cố gắng phá vây chạy thoát.
Mà lúc này, Lưu Long cầm một thanh đoản kiếm trong tay, lớn tiếng quát: "Kiếm Lý gia đang ở trong tay ta! Nếu muốn thì đến đây!"
Dứt lời, ông đạp đất nhảy lên, nhảy khỏi vòng chiến, nhanh chóng lao về phương hướng kho hàng nơi xa.
Sở dĩ ông không quá lo lắng cho an toàn của Lý Hạo cũng là vì yếu tố này. Kiếm Lý gia đang ở chỗ ông. Bấy lâu những người kia không tìm cách đột nhập vào nhà của Lý Hạo, hẳn là do có vấn đề gì đó khiến bọn chúng cần “người” và “kiếm” đều phải ở cùng một chỗ.
Cho nên tạm thời chúng sẽ không làm gì Lý Hạo!
Đoản kiếm trong tay tràn ra một luồng năng lượng thần bí nhàn nhạt, thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Lập tức, sắc mặt bốn tên quỷ diện thay đổi, lộ ra sự chấn kinh bên dưới lớp mặt nạ quỷ quái.
Kiếm đang ở chỗ Lưu Long?
"Đuổi theo!"
Bốn người nhanh chóng vứt bỏ bọn Vương Minh, giết đám Tuần Dạ Nhân chỉ là tiện tay, kiếm Lý gia và Lý Hạo mới là nhân vật mấu chốt!
Giờ phút này, nước mưa đã mơ hồ hơi biến xanh.
Sấm sét giao nhau!
Cấp trên đã nói, đêm mưa sinh sét, nước mưa biến xanh chính là thời điểm đối phó với Lý Hạo.
Quỷ diện không dám chậm trễ nữa, nhanh chóng truy sát theo Lưu Long.
Về phần ba người ở phía sau, bọn chúng thật sự không quá để ý.
So về kinh nghiệm chiến đấu thì hiển nhiên bọn họ mạnh hơn đám người Vương Minh nhiều.
Nếu buộc phải phân chia đẳng cấp thì tên quỷ diện Mãn Nguyệt tự đánh giá, bọn chúng chỉ yếu hơn Lưu Long một chút, còn ba người kia chỉ là tay mơ cấp một, hoàn toàn không đáng để ý.
Phía sau, Hồ Hạo thoáng hiện ra từ không trung, một phát tóm lấy hai người Lý Mộng, nhanh chóng đuổi theo Lưu Long.
Sắc mặt Vương Minh cực kỳ khó coi.
"Làm Tuần Dạ Nhân mất mặt!"
Xuất sư bất lợi!
Vừa giao thủ, gã và Lý Mộng đã thụ thương, thật sự quá mất mặt!
Lại nghĩ tới thứ vừa mới làm năng lượng thần bí của gã tán loạn, trong lòng không khỏi dâng lên sợ hãi, gã liền nhắc nhở: "Cẩn thận quái vật âm thầm tồn tại kia. Không biết đó là thứ gì, không có cảm giác chút nào đã lập tức chui vào trong cơ thể ta, đốt cháy lục phủ ngũ tạng không nói, ngay cả năng lượng thần bí cũng bị chấn động không cách nào ngưng tụ!"
Quá nguy hiểm!
Vừa rồi nếu không phải có Lưu Long ở đó khiến mấy tên quỷ diện kiêng kỵ, thì một khi thấy gã thụ thương, dám chắc đã bị kẻ địch liên thủ xử lý.
Trải qua trận chiến chớp nhoáng mới rồi, Vương Minh và Lý Mộng đều không dám khinh thường những người khác nữa.
Lại nghĩ tới Lưu Long có thể kiên trì đến tận bây giờ dưới tình huống nguy hiểm như vậy, còn đủ sức đánh trả lại những người kia, tư vị trong lòng đám người Vương Minh đều khó mà một lời nói rõ.
Võ sư thật xuống dốc rồi ư?
Dạng võ sư Phá Bách như Lưu Long, vốn là sinh mệnh lực không bằng bọn hắn, lực phá hoại của nội kình cũng không bằng năng lượng thần bí.
Tuy nói là cùng cấp bậc, nhưng trên thực tế thì tốc độ, cường độ thân thể của Siêu Năng Giả đều mạnh hơn võ sư.
Kết quả Lưu Long lại có thể giết mấy tên Siêu Năng Giả! Còn bọn họ thì vừa xuất trận đã bị thương hết hai người.
Hồ Hạo lẩm bẩm: "Võ sư không giống với chúng ta, chúng ta còn quá trẻ, thiếu kinh nghiệm! Tất cả võ sư đều từ trong thực chiến giết ra, Lưu Long luyện võ nhiều năm, mạng người trên tay ông ta không ít! Lão võ sư như Viên Thạc, năm xưa khi còn sung sức thì ba ngày một trận so tài, mười ngày một trận đại chiến, mạng người trên tay nhiều hơn bất cứ ai!"
Vương Minh không còn gì để nói, chỉ nhìn chằm chằm mấy người phía trước, âm thầm nghiến răng nghiến lợi!
Bị xem thường!
Về phần quái vật trong bóng tối kia, gã nghĩ tới phương pháp Lưu Long ứng đối trước đó, không biết lát nữa năng lượng thần bí sôi trào có thể có tác dụng hay không, thôi kệ, tốt xấu gì cũng có chút kinh nghiệm.
Kinh nghiệm chiến đấu chính là thứ được chậm rãi mài giũa qua từng tình huống sinh tử trước mắt.
Ít nhất chỉ cần ba người bọn họ không chết trong trận chiến ngày hôm nay, thì về sau khi đối chiến cũng sẽ không luống cuống, không biết nên ứng đối ra sao khi gặp nguy hiểm như ban nãy nữa.
. . .
"Khụ khụ khụ..."
Viên Thạc phun máu, sắc mặt càng thêm xám trắng, ngẩng đầu nhìn lên trời, mưa quá lớn.
Đừng rơi nữa!
Lại mưa tiếp thì tóc lão tử sẽ biến thành đen, rốt cuộc màu xám trắng trên mặt là do giả vờ hay là màu nhuộm rơi xuống... Viên Thạc chẳng còn hơi sức đâu mà phân rõ.
Trận mưa đêm nay thật lớn!
"Đến cùng là có hay không? Nếu như không có, trở về xử lý tên Siêu Năng Giả hệ Lôi thì cũng coi như đáng giá ta ẩn giấu bấy lâu..."
Ông đang phán đoán rốt cuộc kẻ địch có còn cử ai mạnh hơn đến đây không?
Từ tình huống trước mắt, đối phương chiếm thế thượng phong còn chưa quá rõ ràng. Nếu chỉ có bằng đấy nhân lực, chưa chắc bọn họ đã nhẹ nhàng bắt được Lý Hạo, chớ nói chi là còn phải cử hành nghi thức, giải trừ phong ấn kiếm Lý gia.
"Thái độ của tên Siêu Năng Giả hệ Lôi kia rất ung dung, không chút hoang mang, nãy giờ vẫn triền đấu với Hoàng Vân... Cho nên chỉ sợ là còn có nhân thủ chưa ra tay!"
Lấy nhiều năm kinh nghiệm và cảm giác của võ sư Đấu Thiên, ông phán đoán nhất định phe địch vẫn còn cường giả núp trong bóng tối.
Có điều là Nhật Diệu hay siêu việt cả cấp bậc Nhật Diệu thì khó mà nói.
Mục tiêu lần này của đối phương là Lý Hạo, hạch tâm không có khả năng tính sai, cho nên nếu có, đối phương nhất định cũng đang chờ đợi thời cơ, trực tiếp bắt hắn.
Về phần Tuần Dạ Nhân thì đây vốn không phải là mục tiêu hiện tại của bọn chúng.
Một lát sau, Viên Thạc đã thấy nhà kho nơi xa.
Sau một khắc, sắc mặt ông khẽ biến.
Mẹ nó, thật là coi trọng Lý Hạo, có lẽ bí mật của bát đại gia Ngân Thành còn vượt qua dự đoán của ông... Người lần này tới sẽ là cấp độ gì đây?
Nhật Diệu đỉnh phong?
Hay là... Càng mạnh?
Không đến mức đó chứ?
Viên Thạc cũng hơi có chút chột dạ, sau khi ông tấn cấp Đấu Thiên, cảm thấy Nhật Diệu cũng chỉ tới thế, không quá để trong mắt. Luyện võ hơn sáu mươi năm, kinh nghiệm chiến đấu phong phú của ông không phải là thứ mà những tên Siêu Năng Giả kia có thể so, bọn chúng tấn cấp siêu năng nhiều nhất mới bao lâu?
Cho nên ông mới đánh giá, người có thể đánh bại ông trong toàn Ngân Nguyệt hành tỉnh cũng chỉ có vài ba vị.
Mà mấy vị ấy đều là tồn tại siêu việt cấp độ này.
Trong đó, lão đại Tuần Dạ Nhân ở Ngân Nguyệt hành tỉnh, trăm phần trăm đã chạm tới Nhật Diệu đỉnh phong, về phần Tuần Dạ Nhân có còn ai khác cũng chạm tới ngưỡng đó hay không thì ông không biết.
Loại tồn tại mạnh như vậy sẽ đến Ngân Thành chỉ để giết Lý Hạo?
Nếu là thật... Vậy lần này thật sự hơi phiền phức!
Viên Thạc cảm thụ chút nội kình dư thừa trong cơ thể và năng lượng thạch đao sắc bén không gì sánh được, lại nghĩ tới đứa học trò còn đang đợi mình ở kho hàng bỏ hoang bên kia, hung ác cắn răng, dù đối phương thật sự tới thì đã sao?
Lão tử lần đầu tiên ra tay toàn lực, cược ngươi chưa chuẩn bị tinh thần để gặp kẻ liều mạng như ta tại đây.