Chương 143: Huyết Ảnh Khổng Lồ
Ngoài nhà kho.
Bấy giờ, tinh thần Lý Hạo hơi mất tập trung.
Bởi vì vừa nãy khi hắn đưa tay hứng một giọt mưa nước, nước mưa tức khắc dung nhập cơ thể... Huyết dịch yếu ớt sôi trào. Lý Hạo liền biết phiền phức của mình sắp tới rồi.
Nước mưa này không thích hợp!
Trước đó không để ý, bây giờ nghĩ lại mới nhớ ra, cái đêm mà Tiểu Viễn chết, mưa bên ngoài hình như cũng hơi ngả màu xanh.
Đương nhiên, trong đêm tối sẽ không có mấy người để ý tới điều này.
Vả lại tùy hoàn cảnh khác biệt mà có đôi khi nước mưa sẽ lẫn tạp chất nào đó dẫn tới đổi màu.
Hơn nữa nước mưa màu xanh hình như cũng không có vấn đề gì.
Có điều Lý Hạo lại thấy không ổn, chỉ cần hắn chạm vào là số nước mưa kia liền dung nhập vào thể nội, trong lúc mơ hồ, hắn có cảm giác huyết dịch của mình đang dần sôi trào.
Bởi vì huyết mạch ư?
Lý Hạo thầm nghĩ.
Đây chính là nguyên nhân mà đối phương một mực chờ đợi thời cơ chín muồi?
Để cho huyết mạch của hắn tự sôi trào tới một mức không thể khống chế, sau đó tự thiêu chết bản thân? Đồng thời thu thập tất cả lực lượng huyết mạch, giải phóng Tinh Không Kiếm mà lão tổ tông truyền thừa?
Trong lòng Lý Hạo nghĩ vậy rồi lại hơi nghi hoặc.
Vì sao nước mưa màu xanh sẽ có tác dụng như vậy?
Còn nữa, nước mưa như này chỉ có ở phạm vi Ngân Thành thôi sao?
Bằng không, tại sao đối phương lại ngăn không cho hắn rời khỏi phạm vi nội thành?
"Là bọn chúng bố trí thủ đoạn đặc thù khiến cho nước mưa màu xanh xuất hiện, hay là bản thân Ngân Thành có sự khác biệt, tự thân thiên nhiên có sẵn nước mưa như này?"
Lý Hạo lo lắng nhìn quanh khắp bốn phía.
Trong hắc ám, hắn thấy được một thứ!
Tức thì, trái tim nhỏ bé của Lý Hạo nhảy lên thình thịch!
Ngoài xa hơn mười dặm, hắn thấy được hai luồng năng lượng lóa mắt như mặt trời ban trưa.
Giờ phút này, tại nơi càng xa hơn, hắn thấy được một luồng năng lượng càng mạnh, càng loá mắt, càng chói sáng!
"Như mặt trời thiêu đốt!"
Sắc mặt Lý Hạo trắng bệch.
Còn mạnh hơn cả hai vị cường giả cấp Nhật Diệu kia, mà chùm sáng ấy lại đang lấy tốc độ vượt khỏi tưởng tượng nhanh chóng lao về phía kho hàng bên này.
Vì hắn mà tới!
Vì giết hắn mà tổ chức siêu năng đã xuất động cấp bậc trên cả Nhật Diệu... Hoặc là Nhật Diệu đỉnh phong tới giết hắn?
Hắn không cách nào phán đoán thực lực đối phương, hắn chỉ biết người này mạnh hơn nhiều so với hai cường giả Nhật Diệu trước đó.
Người còn chưa đến, Lý Hạo đã run lên, bởi vì hắn lần nữa cảm nhận được điểm dị thường.
Trong hắc ám, một cái bóng màu đỏ cực lớn, rất rất lớn đang bay tốc hành về phía hắn!
Huyết ảnh!
Đây là lần đầu tiên Lý Hạo nhìn thấy huyết ảnh lớn đến thế, phải lớn gấp 10 lần huyết ảnh hắn biết trước đó, tối thiểu phải cao cỡ 20m, Lý Hạo há hốc miệng.
Giỡn mặt sao?
Không đến mức đó đi!
Khi Tiểu Viễn chết, hắn có mặt tại hiện trường. Hắn nhớ rất rõ huyết ảnh giết Tiểu Viễn không chênh lệch bao nhiêu so với huyết ảnh bám theo hắn ban nãy.
Lý Hạo từng cho rằng huyết ảnh nào cũng đều có kích cỡ na ná nhau như vậy.
Nhưng huyết ảnh hiện giờ... Mẹ nó, quá lớn!
Cách rất xa mà hắn vẫn có thể nhìn thấy.
Cao 20 mét, đó là độ cao của sáu bảy tầng lầu.
Mấu chốt là không ai nhìn ra, duy chỉ có mình Lý Hạo.
Lúc này, trái tim của hắn như muốn ngừng đập, lão sư... Ngài được chứ?
Đây là lần đầu tiên hắn sinh ra nghi ngờ với lão nhân gia nhà mình.
Hắn cảm thấy, có lẽ lão sư thật sự không ổn!
Dưới chân hắn, Hắc Báo cũng đang run lẩy bẩy. Ban nãy liếm máu Lý Hạo xong, Hắc Báo còn dương dương tự đắc, cho rằng mình đã mạnh lên không ít, nhưng giờ nó lại cụp đuôi, bị dọa đến mức không dám cử động.
Đại huyết ảnh!
Cực lớn, cực cực lớn!
Trước đó Lý Hạo hút sảng khoái, nó cũng liếm rất thoải mái.
Nhưng bây giờ thì... Ông trời ơi, trong đầu Hắc Báo chỉ có duy nhất một suy nghĩ, vật này liếm đến ngày tháng năm nào mới hết đây?
"Tỷ!"
Lý Hạo thầm nghĩ, Lưu Long có bố trí nhiều đến đâu cũng vô dụng.
Kẻ sắp đến không phải là người mà bọn Lưu Long có thể đối phó.
Liễu Diễm nhìn về phía Lý Hạo, sắc mặt Lý Hạo trắng bệch, cố nhếch môi lộ ra dáng vẻ tươi cười: "Rút lui thôi! Nguy hiểm gần như đã được giải quyết xong, cường giả đều bị cuốn lấy, các ngươi đi giúp lão đại đi. Canh giữ ở đây cũng không để làm gì."
Liễu Diễm nhíu mày nhìn hắn.
Lý Hạo lại nói: "Thật mà, thay vì lãng phí nhân lực ở đây còn không bằng đi giúp lão đại. Ta không đi, ta chờ ở đây!"
"Lý Hạo!"
Liễu Diễm sẵng giọng, "Có chuyện gì thì nói thẳng đi!"
Lý Hạo mỉm cười, có điều nụ cười hơi khó coi, hắn khó nhọc nói: "Ta thấy thái dương rơi xuống! Tỷ, chúng ta chỉ là ánh sáng đom đóm. Ngươi nói xem, nếu thái dương rơi xuống thì chúng ta còn có thể đối phó không?"
Liễu Diễm đổi sắc mặt.
Nàng nhìn về một phương hướng, nơi mà sấm sét và gió lốc đang va chạm ầm ầm, "Ngươi nói bên kia?"
"Không, còn mãnh liệt hơn so với bên kia!"
Liễu Diễm thoáng ngừng thở.
Nàng hơi thất thần, hồn bay phách lạc.
Còn mạnh hơn cả Nhật Diệu?
Lý Hạo đến cùng đã trêu chọc dạng cường giả gì?
Siêu việt Nhật Diệu?
Liễu Diễm không cách nào tưởng tượng nổi. Nàng là võ sư Trảm Thập, so ngang với Siêu Năng Giả thì cũng chỉ là một nhân vật cấp độ yếu nhất - Tinh Quang Sư, phía trên còn có Nguyệt Minh rồi mới tới Nhật Diệu, chưa kể trong từng cảnh giới còn phân chia ra rất nhiều cấp độ nhỏ.
Bốn người các nàng liên thủ lại giết một tên Nguyệt Minh đã bị phản phệ mà còn thấy khó khăn, suýt nữa đã mất mạng, huống chi là tồn tại siêu việt Nhật Diệu.
"Đi thôi!"
Lý Hạo thúc giục: "Nhanh lên, mục tiêu của bọn chúng là ta, không phải các ngươi! Phải tin tưởng chính nghĩa vĩnh tồn. Tỷ, thay ta tạ ơn lão đại!"
"Lý Hạo!"
Liễu Diễm còn muốn trấn an hắn, nhưng nhất thời lại không nói nên lời, bởi vì bây giờ nói cái gì cũng đều là vô nghĩa.
Mà sắc mặt Vân Dao cũng rất khó coi, vội hỏi: "Ngươi chạy trốn được không?"
Có thể chạy trốn sao?
Lý Hạo cười khổ, sao có thể được?
Đối phương càng lúc càng gần!
Mà đúng lúc này, thân ảnh Viên Thạc dẫn đầu xuất hiện.