Chương 144: Diễn Kỹ Của Hai Sư Đồ
Bấy giờ, cả người Viên Thạc đầy bụi đất, giày dưới chân cũng rơi mất, mặt mũi tràn đầy màu xám đen, dáng vẻ chật vật kinh khủng.
Ông nhanh chóng lao tới, thấy được Lý Hạo thì nhẹ nhàng thở ra, hàm răng trắng bóc lộ ra trong nước mưa xanh đặc biệt loá mắt: "Tiểu Hạo, ngươi chưa chết là được rồi!"
Lý Hạo nhìn ông.
"Lão sư... Ngài..."
Có phải quá thảm rồi không?
Giả vờ hơi quá mức rồi đấy!
Dù sao cũng là cường giả cấp Đấu Thiên, thế mà chỉ chạy từ nội thành ra đây cũng chật vật tới độ này?
Nghĩ đến đây, Lý Hạo lại liếc mắt nhìn về nơi xa, chùm sáng khổng lồ cách vị trí của bọn họ chưa tới vạn mét, đã gần lắm rồi.
Chiếu theo tốc độ ấy thì rất nhanh thôi, đối phương sẽ đuổi tới.
Hắn hơi lo lắng, tiến lên một bước, nhanh tay đỡ lấy lão nhân gia giống như muốn ngã sấp xuống, nói khẽ: "Mạnh hơn hai người kia nhiều lắm, ta thấy ánh sáng chói chang tựa như ánh nắng mùa hè! Lão sư... Không được, chúng ta cam chịu số phận đi! Nếu không nhận mệnh thì ngài mang ta chạy cũng được, chạy được không?"
"Xem thường ai hả?"
Viên Thạc cả giận quát, có điều trong lòng lại hơi chột dạ.
Chưa từng thử qua!
Cụ thể có đánh được hay không thì… Ông cũng không biết.
Lý Hạo lại nói: "Còn nữa, vật trong bóng tối kia lớn ngoài sức tưởng tượng."
"Còn một tên khác?"
Viên Thạc cũng phải hút khí, chết tiệt! Tận hai đạo huyết ảnh?
Một cái thì còn có thể liều một lần, nhưng hai cái... Chẳng lẽ vật kia cũng có phân chia mạnh yếu?
"Bao lớn?"
"Tối thiểu cao hai mươi mét!"
Đệt!
Viên Thạc chỉ tưởng tượng thôi cũng biết có bao nhiêu lợi hại. Rất nhanh, ông đã cảm ứng được. Dù sao ông cũng là tồn tại cấp Đấu Thiên, khoảng cách không quá xa, ông có thể cảm ứng được cỗ năng lượng biến động đặc biệt đó.
Cùng loại với tồn tại cấp tinh thần!
Lần này thật phiền toái!
Viên Thạc có xung động muốn quay đầu chạy đi, có điều đây là quan môn đệ tử của ông. Bỏ hắn lại thì về sau lấy ai dưỡng già cho lão tử?
Bất quá, đại gia à, ngươi trêu chọc phiền phức cũng quá khiếp đảm rồi đi.
Lần này coi như lão đại của Tuần Dạ Nhân tại Ngân Nguyệt hành tỉnh tới thì cũng chưa chắc đã đối phó được.
Ngươi bảo một ông lão như ta đi chắn đường đối phương?
Đương nhiên, chưa thử qua, ai mà biết được!
Nếu mà phe mình thành công, chỉ e đối phương cũng phải thương gân động cốt. Nhật Diệu và siêu việt Nhật Diệu, dù là ba tổ chức siêu năng lớn thì cũng không có nhiều cường giả ở cấp độ này. Khi đó...
Nghĩ đến đây, Viên Thạc vội hỏi: "Ngươi có thể nhìn thấy à?"
"Ừm!"
Giờ khắc này còn giấu diếm cái gì nữa?
So với Viên Thạc, hắn nhìn thấy càng rõ hơn, chính vì vậy, hắn cũng càng thêm sợ hãi.
Nguyệt Minh thì hắn còn dám thử đánh lén, nhưng loại tồn tại ấy, xem như có gấp đôi gấp ba Diệu Thủ Hồi Xuân bên người thì cũng không đánh nổi.
Còn cả huyết ảnh kia, lớn đến thế, hắn đứng dưới chân đối phương, bắt móng chân người ta hả?
Viên Thạc hít vào một hơi, giống như làm ra quyết định, nhìn thoáng qua mấy người phía sau, bỗng quát: "Tất cả xéo đi, lão tử muốn đồng sinh cộng tử với Lý Hạo, dù sao ta vốn không còn sống được bao lâu, cùng lắm thì ta và học trò ta chết chung!"
Bảo mấy tên vướng tay vướng chân này mau cút sớm.
Lý Hạo thì khác, hắn đi rồi thì không chơi được.
"Viên lão..."
"Cút!"
Âm thanh Viên Thạc bất thiện, còn chưa chịu cút thì chẳng lẽ muốn ở đây chờ chết?
Về phần Lý Hạo, Viên Thạc nhìn lướt qua bốn phía, thấy được rương hàng ngăn ở cửa ra vào, hình như đã phát hiện Băng Tinh Tráo, ông nói nhỏ: "Lát nữa ngươi đợi ở đằng kia, ít nhất có thể phòng ngự chút siêu năng... Nếu không, chỉ sơ sẩy một cái là ngươi sẽ bị giết chết ngay tại chỗ! Đương nhiên ta cũng đi vào, chúng ta đi vào chung. Nếu đối phương muốn thôn phệ huyết mạch của ngươi thì sẽ không dễ dàng động thủ giết chết ngươi. Trong mắt hắn, ngươi còn không bằng con sâu cái kiến, muốn giết rất dễ. Chỉ cần gã thu liễm năng lượng thần bí thì chúng ta sẽ có cơ hội!"
Hiểu rồi!
Lý Hạo gật đầu, diễn kịch đúng không? Ta rất rành.
Không cần lo lắng cho lão sư, ông ấy còn giỏi diễn hơn cả ta.
Lần này phải xem diễn kỹ của hai ta có xuất sắc hay không!
Nếu may mắn, có lẽ lão sư có thể giải quyết đối thủ.
Chẳng qua lấy một đấu hai, nếu đại huyết ảnh cũng đối phó với lão sư... Vậy thì xong đời!
"Lão sư, ngài nói xem, ta đâm ngọc kiếm vào tim mình thì có thể giải trừ phong ấn được không?"
Lý Hạo nghĩ đến ngọc kiếm. Ngọc kiếm mãi vẫn chưa giải trừ phong ấn. Có điều trước đó chưa giải trừ phong ấn đã có thể đánh cho huyết ảnh hiện thân, vậy nếu hoàn toàn gỡ bỏ phong ấn thì sao?
Có thể một kiếm đâm chết huyết ảnh không?
Nếu có thể xử lý nó thì sẽ giúp lão sư chuyên tâm hơn với việc đối phó tên cường giả Siêu Năng kia.
Viên Thạc suy nghĩ, mở miệng đáp: "Có hy vọng, nhưng không chắc chắn trăm phần trăm..."
Nói đến đây, ánh mắt ông khẽ động, nhướng mày nhìn về phía Lý Hạo.
Giống như đang hỏi có phải thứ kia đến rồi không?
Ông không nhìn thấy huyết ảnh, nhưng ông có thể cảm giác được một hai.
Mà sắc mặt Lý Hạo trắng bệch, cứng đờ gật đầu. Trước mắt hắn tầm trăm mét, một huyết ảnh to như tòa lầu cao đang chậm rãi lướt tới.
To lớn khủng khiếp!
Sắc mặt Viên Thạc cũng tái theo. Mẹ nó… đúng là làm cho người ta không nói được lời nào.
Lần đầu tiên ta toàn lực ra tay cũng là lúc ta cầm chắc thất bại ngã xuống sao?
Đúng là bi ai!
"Cút!"
Viên Thạc nóng nảy quát lớn, trái tim đám người Liễu Diễm đều đập thình thịch, bọn họ cũng nhìn thấy sắc mặt Lý Hạo biến hóa.
Lúc phải đối đầu với tên Nguyệt Minh kia, Lý Hạo trông cũng không nghiêm trọng như bây giờ.
Liễu Diễm cắn răng một cái, dứt khoát kéo theo Ngô Siêu rời đi.
Mà Hắc Báo cũng muốn vụng trộm chạy trốn, có điều nhìn thấy Lý Hạo ở lại, nó chợt khựng bước, quyết định không đi nữa.
Ánh mắt Hắc Báo tràn ngập sợ hãi, nhưng trong sợ hãi lại có chút chờ mong.
Nói không chừng… Nói không chừng Lý Hạo có thể đâm chết huyết ảnh to lớn không gì sánh được kia, khi đó bổn cẩu có thể liếm được rất nhiều chỗ tốt thì sao?
Thôi, ở lại đây đi!
Đám người Liễu Diễm nhanh chóng rút lui.
Vả lại còn phải đi tìm Lưu Long, ngăn ông ấy chạy đến đây, bằng không cũng chỉ tổ cống thêm cho kẻ địch một mạng Phá Bách.