Chương 145: Cơ Hội Tới
Sau khi đám người Liễu Diễm rời đi, Lý Hạo và Viên Thạc nhanh chóng rút vào trong rương hàng.
Viên Thạc còn cầm theo một thanh đại đao trong tay, giống như ông không nhìn thấy bất kỳ vật gì, cũng không cảm ứng được điểm gì khác thường.
Giờ phút này, biểu cảm của Viên Thạc cực kỳ thổn thức, "Lý Hạo à, lão đầu tử không qua được rồi, có lẽ hôm nay là ngày tận mạng. Ngươi thì khác, ngươi vẫn còn hi vọng... Nhật Diệu kia chưa chắc là đối thủ của Hoàng Vân. Tuần Dạ Nhân rất cường đại, Lưu Long cũng còn sống, chỉ cần giải quyết mấy tên kia xong thì ngươi sẽ an toàn!"
"Về sau ngươi nhất định phải sống thật tốt... Đừng ở lại Ngân Thành nữa!"
Viên Thạc một bộ dáng gần đất xa trời, lưu luyến dặn dò đồ đệ của mình.
Mà Lý Hạo thì lộ vẻ bi thương, "Lão sư, ngài sẽ không sao đâu. Ta biết Siêu Năng Giả có thể trị thương thế, dùng năng lượng thần bí trị liệu cho ngài, ta tin ngài nhất định sẽ sống sót mà!"
"Đứa bé này... Đúng là lạc quan quá!"
"Khụ khụ khụ..."
Viên Thạc ho khan lần nữa, máu tươi tràn ra nơi khóe miệng, thở dài một tiếng, "Cả đời này, việc ta tiếc nhất chính là không thể bước vào Đấu Thiên, tấn cấp siêu năng, quét ngang thiên hạ... Nếu không, chỉ một Nhật Diệu há lại là đối thủ của ta?"
Ông thở hổn hển, dáng vẻ như sắp xong tới nơi, nắm lấy cánh tay Lý Hạo, thở dốc kịch liệt, khó nhọc nói: "Ta truyền cho ngươi Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, ngươi phải nhớ cho kỹ! Đây là căn bản... Là ta tổng hợp biên soạn được từ vô số điển tịch cổ văn minh..."
Giờ khắc này, ngoài rương hàng, một bóng người yên lặng hạ xuống từ trên đầu huyết ảnh.
Âm thanh trong phòng truyền đến bên tai gã.
Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật!
Cho dù là cường giả siêu việt Nhật Diệu cũng cố ý giảm thanh, dừng bước. Vốn gã muốn đi vào trực tiếp bắt Lý Hạo, thiêu chết tên kia, nhưng hiện tại đối phương lại thu liễm năng lượng thần bí, đứng im không nhúc nhích.
Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật của Viên Thạc!
Không biết bao nhiêu người đều đang dòm ngó, nhưng lão gia hỏa này từ trước tới nay đều không lộ ra. Đêm nay Viên Thạc chắc chắn phải chết, học sinh của ông cũng thế, chỉ e Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật thật sự hoàn toàn thất truyền.
"Có lẽ... Chỉ cần giết Lý Hạo thôi, Viên Thạc thì bắt sống?"
Ý nghĩ như vậy hiện lên trong đầu bóng người phía trên huyết ảnh.
Bảo vật động nhân tâm! Bảo vật bình thường đương nhiên không cách nào đả động gã, thế nhưng... Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật thì có thể!
Điều làm cho các Siêu Năng Giả để ý Viên Thạc nhất không phải tu vi võ sư của ông. Võ đạo xuống dốc, một võ sư Phá Bách thì có gì mà khiến người khác phải bận tâm?
Chỉ có kiến thức về nền văn minh cổ đại trong đầu ông mới là thứ khiến mọi người thèm khát, có điều bởi vì tự vệ, cho nên không biết Viên Thạc đã tự hủy bao nhiêu điển tịch trân quý, trừ khi chính ông mở miệng, bằng không thì người khác đừng hòng tra ra.
Bóng người phiêu động, vô thanh vô tức, trong nháy mắt đã xuất hiện bên ngoài rương hàng.
Viên Thạc và Lý Hạo vẫn đang chìm đắm trong thương tâm, hoàn toàn không nhận ra điểm gì khác thường.
Viên Thạc còn đang lưu di ngôn lúc lâm chung, mà Lý Hạo thì đã thống khổ không kìm chế được, hắn cúi đầu, nước mắt theo dòng rơi xuống.
"Lão sư, ta sẽ chăm chỉ luyện Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật thật tốt!"
Viên Thạc ho ra máu, "Ừm, vậy là tốt rồi. Không chỉ như vậy... Ta còn có rất nhiều bảo vật, đều sẽ để lại cho ngươi. Còn có một số cổ văn minh di chỉ mà những người khác không biết, ta cũng sẽ nói hết cho ngươi. Phải nhớ, đừng tiết lộ cho bất kì ai biết! Đó là căn cơ giúp ngươi quật khởi, một khi thu hoạch được, ngươi muốn trở thành tồn tại siêu việt Nhật Diệu cũng không khó khăn gì... Cổ văn minh cường đại vượt xa ngươi tưởng tượng!"
"Lão sư, đừng nói nữa!"
Lý Hạo thống khổ kêu lên. Đừng nói nữa, lại nói nữa thì đối phương nhịn không được lập tức tiến lên bắt ngài bây giờ.
"Không có... Không có sao đâu... Ta là Phá Bách đỉnh phong, còn có thể chống đỡ một lúc, chưa chết được..."
Hai sư đồ thì thầm với nhau, Viên Thạc bỗng thấp giọng: "Lại gần đây, ta sợ bị người nghe trộm..."
Lý Hạo ghé tai tới.
Ngoài rương hàng, bóng người kia nhìn thoáng qua Viên Thạc, chỉ có thể nhìn thấy miệng ông đang lẩm bẩm, ngoài ra không nghe được âm thanh nào khác.
Sức mạnh thần bí cũng không thể thẩm thấu vào, bởi vì đây là Băng Tinh Tráo.
Cân nhắc trong nháy mắt, huyết ảnh to lớn bỗng bị gã vung tay lên, nén lại thành kích cỡ người bình thường. Sau một khắc, huyết ảnh trực tiếp xuyên qua Băng Tinh Tráo, tiến vào trong rương hàng.
Gã không nghe thấy thì để huyết ảnh nghe thay cũng được.
Nghe xong rồi giết!
Cũng miễn cho gã khỏi phải ép hỏi Viên Thạc, làm vậy chưa hẳn đã thu được bí mật.
Lúc này, Lý Hạo hai mắt đỏ hoe, gật gật đầu.
Viên Thạc lộ ra nụ cười hài lòng, đã hiểu, huyết ảnh đến rồi!
Chẳng qua tiểu tử ngươi... Có thể chống đỡ nổi không?
Thôi vậy, hai thầy trò chúng ta cùng cố gắng đi!
Siêu Năng Giả đều là đồ đần, bí mật của lão phu, nào có thể dễ dàng cho các ngươi nghe trộm như thế?
Giờ khắc này, hai sư đồ đều lộ ra vẻ đau thương!
"Lão sư... Cẩn trọng!"
"Tiểu Hạo, bảo vệ tốt bản thân..."
Hai sư đồ khóc lóc đau khổ!
Ngoài rương hàng, bóng người hơi mất kiên nhẫn, nói thì nói nhanh lên, mau nói bí mật xong rồi chết!
Vì không làm cho Viên Thạc chú ý, gã đã áp chế năng lượng thần bí đến mức thấp nhất, chỉ sợ bị Viên Thạc cảm ứng được.
Ý nghĩ ban đầu chuẩn bị dùng một kích sấm sét quét sạch tất cả kẻ địch, giờ khắc này đã bị dập tắt triệt để.
Nói nhanh lên một chút, gã đã sốt ruột đến mức không kiên nhẫn nổi nữa rồi!
Cường giả đỉnh cấp bên ngoài đã chờ tới mất kiên nhẫn.
Hai sư đồ sinh ly tử biệt, như thể chỉ một giây sau thì Viên Thạc sẽ chết vậy.
Ngay lúc gã điều khiển huyết ảnh, muốn cẩn thận lắng nghe xem rốt cuộc hai người nói gì, phải chăng có tung tích cổ di tích, bí thuật Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật gì đó...
Gã hơi nghiêng thân thể, nghiêng tai lắng nghe, dù gã nghe không được cái gì.
Mà ngay tại thời khắc này.
Trong rương hàng.
Viên Thạc cầm đại đao trong tay, ho khan liên hồi, “Tiểu Hạo... Lại... Lại đọc thuộc lòng Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật lần nữa cho ta nghe, ta sợ ngươi quên..."
Lý Hạo cúi đầu, cũng không phản bác, nhỏ giọng đọc: "Nhân thể có 38.000 khiếu, mỗi khiếu một hô hấp, một khiếu một thổ nạp, Ngũ cầm thổ nạp thuật, hái tinh hoa ngũ cầm, phi thiên, độn địa, chạy, nhẹ nhàng, lực lượng..."
Hắn đang đọc thuộc lòng.
Ánh mắt người bên ngoài lóe sáng, vô cùng kích động.
Chỉ chốc lát nữa thôi, từ nay về sau, trên đời này chỉ có gã là người duy nhất biết Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật của Viên Thạc.
Ngay khi gã muốn nghe nhiều thứ hơn, đột nhiên, Viên Thạc chợt cử động.
Cơ hội tới!