Cùng lúc đó, di tích khắp nơi đều chấn động.
Thiên Tinh thành, phía dưới hoàng cung.
Kinh Cức Mân Côi hóa thành người, nghi hoặc nhìn về phương Bắc: "Kỳ quái! Vừa rồi thiên địa dao động một chút, hình như truyền từ phương hướng tám đại chủ thành..."
Khoảng cách quá xa nên chỉ cảm nhận được chút phản ứng yếu ớt.
Có người khôi phục rồi ư?
Kinh Cức Mân Côi nhíu mày, nếu yêu thực chủ thành khôi phục thì sẽ rất phiền phức.
Hi vọng là không phải!
Nó nhanh chóng nhìn về phía cửa vào mỏ phía xa, mày nhíu càng chặt hơn, khôi phục lần hai còn chưa bắt đầu, hiện tại nó không ra ngoài được, để phân thân ra ngoài cũng chẳng có ích gì nhiều. Phân thân của ả ta đến những di tích khác thì đều không địch nổi những cường giả chân chính kia.
Hơn nữa tách ra phân thân còn rất nguy hiểm.
Hiện tại, chỉ có thể hi vọng lần khôi phục thứ hai sớm bắt đầu.
Đáng chết!
Nếu không vì gia hoả kia luôn cản trở, mấy tên khác không phối hợp thì đã xong chuyện từ lâu rồi.
Đêm dài lắm mộng, còn dễ xảy ra biến cố...
Hồng Nguyệt tổng bộ.
Ánh Hồng Nguyệt đang tu luyện đột nhiên mở mắt, hư ảnh áo choàng đỏ hiện lên: "Chiến Thiên thành xảy ra biến cố, có lẽ Lý Hạo trở về, cung cấp nguồn năng lượng dư dả, có lẽ Hòe tướng quân sẽ khôi phục!"
Ánh Hồng Nguyệt lập tức nhíu mày: "Hắn lấy đâu ra nhiều bảo vật như vậy? Lần trước tuy các đại thế lực cung cấp rất nhiều, nhưng như ngươi nói thì để cường giả đại học võ khoa Viên Bình khôi phục cũng tốn mất hơn phân nửa, bản thân hắn cũng luôn điên cuồng tăng lên, hắn lấy đâu ra nhiều Thần Năng Thạch như vậy?"
"Không rõ."
Áo choàng đỏ nói: "May mà động tĩnh không quá lớn, dù khôi phục thì cũng chỉ là miễn cưỡng khôi phục mà thôi! Nếu thật sự khôi phục đến tình trạng có thể khởi động Chiến Thiên thành thì mới đáng sợ, hiện tại gần như không có khả năng!"
Cuối cùng kẻ này vẫn nói ra: "Cố gắng giải quyết Lý Hạo thì đã chẳn phiền phức như vậy rồi, người này vẫn luôn cống hiến hết mình để khôi phục Chiến Thiên thành, Chiến Thiên thành là chủ thành xếp thứ hai trong tám đại chủ thành, năm xưa không hề yếu hơn Lý gia!"
Ánh Hồng Nguyệt cũng đau đầu: "Giải quyết ư? Giải quyết như thế nào?"
Áo choàng đỏ trầm mặc một hồi, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Ngươi có thể làm được!"
Ánh Hồng Nguyệt cười lạnh!
"Ta có thể làm được ư? Làm bằng cách nào?"
Áo choàng đỏ trấn an: "Ngươi không cần đề phòng chúng ta, ngươi nên giải quyết Lý Hạo đi thì hơn! Mục tiêu của chúng ta giống nhau! Ngươi vẫn luôn che giấu thực lực không phải là vì lo lắng chúng ta sẽ làm gì ngươi sao?"
"Đừng lo xa!"
Áo choàng đỏ không nhiều lời nữa, chỉ nhắc nhở: "Cứ để mặc Lý Hạo trưởng thành thì hắn sẽ trở thành mối nguy hiểm đối với chúng ta, đối với ngươi mà nói thì cũng giống vậy! Ngươi đừng quên mình mới là kẻ thù lớn nhất của hắn, ngươi cứ như vậy, coi chừng nuôi hổ thành họa đấy! Có một số việc mọi người đều biết rõ, coi chừng cuối cùng lại thành tự mình hại mình!"
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì!"
Áo choàng đỏ cười: "Không hiểu cũng hiểu sao, có lẽ ngươi đã có tính toán của mình, nhưng nguy hiểm do mọi người cùng nhau gánh chịu, sau này ngươi đừng hối hận là được!"
Dứt lời, áo choàng đỏ biến mất.
Ánh Hồng Nguyệt sắc mặt âm lãnh nhìn phương hướng đối phương biến mất.
Tin tức thật linh thông!
Chiến Thiên thành vừa xảy ra biến cố, bọn họ liền biết chân tướng, còn nhanh hơn cả mình.
Lý Hạo...
Gã nhíu mày nhìn về phương Bắc.
Thủ đoạn không tệ! Sao hắn làm được?
Hắn rơi vào trầm tư, hồi lâu sau, hắn cười lạnh một tiếng.
Cứ chờ xem sao...
Bên trong Chiến Thiên thành.
Thành phố khổng lồ ầm ầm rung động, dường như đang khuếch trương.
Một gốc đại thụ che trời luôn im lặng lúc này lại tản ra quang mang màu vàng kim nhàn nhạt, khí thế ngập trời chậm rãi hiển hiện, ép cho Lý Hạo khó khăn thở dốc.
Lý Hạo lùi ra xa, ngửa đầu nhìn lên.
Trên đại thụ trọc lá đang dần lấy lại sức sống, mọc ra vô số lá non có kích thước còn lớn hơn thân người.
Một cỗ tinh thần lực quét qua tứ phương, không tổn thương đến Lý Hạo.
"Đã lâu rồi!"
Thanh âm già nua thở dài chậm rãi truyền ra: “Lão Ô Quy, ta còn sống!"
Trong thành, bên trên Quy Tháp bộc phát ra hào quang nhàn nhạt.
Giọng Lão Ô Quy truyền đến: "Đúng vậy, rất lâu rồi! Ta đã cho rằng ngươi không thể khôi phục được nữa."
"Suýt chút nữa đã chết thật. Nếu 20 năm trước không cắn nuốt được một chút năng lượng thì đã chẳng chống đỡ được đến ngày hôm nay, Ngân Nguyệt chi địa có quá nhiều tên khốn, cướp đoạt gần hết, phần ta chẳng có bao nhiêu..."
Đại thụ chậm rãi nói.
Những nơi khác còn tốt, nhưng ở Ngân Nguyệt chi địa, đám cường giả yêu thực đều rất cường đại, bọn chúng tranh cướp với nhau để giữ mạng, nếu không hấp thu thì tất cả đều sẽ xong đời, vậy nên đã hút cạn cả Ngân Nguyệt!
Giờ khắc này, trên thân cây to lớn hiện ra một vị lão nhân bộ dáng trung niên. Tóc đối phương trắng như tuyết nhưng khuôn mặt lại không có nhiều dấu ấn năm tháng.
Đối phương bước ra từ thân cây giống như đi ra từ trong hư ảo, xuất hiện trước mặt Lý Hạo, nở nụ cười: "Tiểu gia hỏa, làm không tệ!"
Lý Hạo nhe răng, cảnh giác nhưng vẫn cười đáp: "Lý Hạo bái kiến tướng quân!"
"Vất vả!"
Lão nhân tóc trắng đáp lại, nhìn về phía trong thành, bùi ngùi lên tiếng: "Được nhìn thấy Chiến Thiên thành lần nữa, ta cứ nghĩ rằng đời này ta đã không còn hy vọng."
Lúc này, dường như trong hư không xuất hiện một vị lão nhân khác.
Lão xoay người, chống gậy.
"Lão Hòe, chúc mừng!"
"Cùng vui mới đúng!"
Hòe tướng quân mỉm cười: "Chỉ là trình độ khôi phục không đủ, miễn cưỡng khôi phục linh trí, Ngân Nguyệt chi địa thì lại chẳng còn năng lượng để hấp thu nữa. Haizz!"
Lão Ô Quy cười cười: "Tối thiểu là tốt hơn những người khác."
"Cũng đúng."
Hòe tướng quân khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua Lý Hạo: "Lần này Lý đoàn trưởng đã lập công lớn, lão hủ được nhờ."
"Nên như vậy!"
Lý Hạo nhe răng cười xán lạn, vội vàng nói: "Chỉ là phải giết một yêu thực Bất Hủ mà thôi, tuy tình cảnh lúc đó rất khó khăn, mọi người suýt chút nữa đã chết nhưng cuối cùng vẫn thành công. Bị thương cũng không sao, dù sao cũng đều là người thuộc Chiến Thiên Quân Chiến Thiên thành! Từ đầu đến cuối hao phí chỉ 1 – 2 trăm triệu Thần Năng Thạch, hơn vạn giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền, một số người bị thương không thể khôi phục hoàn toàn mà thôi."
Lý Hạo thở dài: "Đây chỉ là việc nhỏ, để tướng quân khôi phục, chúng ta đánh đổi mạng sống cũng đáng giá!"
"..."