Không gian trở nên yên tĩnh.
Giờ khắc này, Hòe tướng quân im lặng.
Lão Ô Quy nhanh chóng biến mất, trong đầu nghĩ rằng chuyện này không có quan hệ gì với ta.
Lão nhân tóc trắng trầm mặc một hồi, khẽ gật đầu: "Lão hủ hiểu chuyện này gian khổ thế nào..."
"Thật sự không sao cả đâu!"
Lý Hạo lắc đầu: "Đây là chuyện nên làm! Tướng quân không cần phải khách khí! Trước đó thủ vệ đế cung đã nói rằng nếu giao thân Hoàng Kim Lư cho nó hấp thu thì nó sẽ trả ta 2 vạn giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền, ta cân nhắc thì cảm thấy sao có thể như vậy được."
Lý Hạo cau mày: "Nó ngưng tụ một giọt chỉ tốn 300 khối đá năng lượng tu luyện, 20.000 giọt tương đương với 6 triệu khối, cũng chính là 60 triệu Thần Năng Thạch hiện tại mà thôi, nhưng để có thể khôi phục Hòe tướng quân thì 100 triệu. Vậy chẳng phải là lỗ rồi sao?"
Lý Hạo tươi cười nói tiếp: "Hơn nữa ta là đoàn trưởng của Chiến Thiên thành, cũng không phải đoàn trưởng của đế cung!"
"..."
Hòe tướng quân trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: "Lão hủ vừa khôi phục, có lòng mà lực không đủ..."
Lý Hạo gật đầu: "Đúng vậy, chuyện này cũng dễ hiểu thôi mà, tướng quân nghỉ ngơi nhiều một chút!"
Đây là chuyện chỉ cần nghỉ ngơi là làm được sao?
Hòe tướng quân thầm nghĩ.
Lý Hạo lại mở miệng: "Rồi ta sẽ đi giết vài yêu thực Bất Hủ cho tướng quân bồi bổ thân thể, bọn chúng đều là kẻ vô lại, tướng quân không cần suy nghĩ nhiều. Còn nguy hiểm thì... Không sao cả, tướng quân không cần cắt phân thân Bản Nguyên Bất Hủ cho ta, như thế sẽ khiến tướng quân thương tổn quá lớn!"
"..."
Ta nói nhắc đến việc này ư?
Lý Hạo tiếp tục nói: "Nhưng chúng ta rất dễ bị thương, cần phải có Sinh Mệnh Chi Tuyền để nhanh chóng khôi phục thương thế hơn, tiếp tục thu thập những thứ này cho tướng quân, ta nghe thủ vệ đế cung nói rằng yêu thực tiền bối thực lực càng mạnh thì chuyển đổi Sinh Mệnh Chi Tuyền càng nhanh, hơn nữa tiêu hao cũng càng ít.
Nó cần 300 khối mới đổi được một giọt, nghe nói đến tình trạng của tướng quân thì 100 khối là đủ rồi. Hiện tại ta còn hơn 3 triệu, tướng quân giúp ta chuyển đổi thành 3 vạn giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền là được rồi, sau khi rời khỏi đây, ta sẽ tiếp tục chiêu mộ cường giả các phương để liên thủ giết địch!"
"..."
Hiện trường an tĩnh đến tĩnh mịch.
Thật lâu sau Hòe tướng quân mới chậm rãi nói: "100 khối một giọt... Ngươi... nghe thủ vệ đế cung nói thế ư?"
"Đúng vậy!"
Hòe tướng quân trầm mặc, sau đó chậm rãi hỏi: "Là tiểu gia hỏa tới đây lần trước sao?"
"Vâng."
"Bây giờ nó đang ở đế cung ư?"
"Đúng."
"Ngươi chuyển lời cho nó, khi thiên địa có thể chứa đựng chúng ta, ta sẽ đến gặp nó."
"..."
Lý Hạo vội ho một tiếng: "Vậy... rồi ta sẽ đi chuyển lời."
Hòe tướng quân cảm thấy bất đắc dĩ, một lúc sau mới nói: "Đưa đá năng lượng cho ta đi, tiêu hao không ít như vậy đâu, nếu là lúc trước, ngươi muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, bây giờ trong cơ thể ta khô cạn, thật sự không thể làm được, ngươi cho ta 3 triệu đá năng lượng, ta cung cấp 10.000 giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền, hơn nữa cần ba ngày mới có."
Thời đại hiện nay không giống lúc trước, hiện tại bản thân nó còn sắp chết đói thì làm gì có thừa năng lượng để tặng Lý Hạo.
Tuy năng lượng đi qua thân thể chẳng được hấp thu, nhưng ít nhất là có thể làm dịu thân cây khô cạn một chút, cũng coi như hỗ trợ khôi phục.
Lý Hạo oán thầm trong lòng, vậy chẳng phải là giống như cây nhỏ ư?
Nhưng tốc độ thì nhanh hơn rất nhiều, ba ngày liền có thể hội tụ 10,000 giọt!
Nếu là cây nhỏ, nó không thể chuyển đổi nhiều như vậy trong ba ngày, nếu là 30 ngày thì may ra, trừ khi cây nhỏ chuyển đổi bất chấp tiêu hao, nhưng như vậy thì tiêu hao sẽ rất lớn, gấp ba lần bình thường trở lên.
Quả nhiên là cường giả lợi hại hơn thì sẽ chuyển đổi nhanh hơn.
Lý Hạo không sợ đối phương nuốt riêng, hắn dứt khoát đổ ra rất nhiều Thần Năng Thạch.
Trong tay hắn còn hơn 30 triệu viên Thần Năng Thạch nữa, nhưng phải để lại cho tiểu kiếm ăn, mặc dù gần đây Tinh Không Kiếm không nguyện ý ăn thứ này nữa nhưng có còn hơn không.
Hòe tướng quân phất tay, tất cả Thần Năng Thạch biến mất.
Thấy Lý Hạo vẫn còn nhìn mình, lão cảm thấy bất đắc dĩ.
Người nghèo chí ngắn, cây nghèo cũng chí ngắn.
Cân nhắc một chút, lão thở dài một tiếng, từ trên thân cây to lớn có một nhánh cây óng ánh sáng long lanh rụng xuống.
"Vật này là thụ tâm do tinh hoa hạch tâm trên bản thể ngưng tụ thành..."
"Chỉ là nhánh cây bình thường thôi!"
Trong thành, thanh âm Lão Ô Quy mơ hồ truyền đến.
Hòe tướng quân nhìn về phía trong thành rồi lại nhìn Lý Hạo, Lý Hạo ho một tiếng: "Ta không ngại!"
"..."
Hòe tướng quân rất bất đắc dĩ: "Đúng là nhánh cây bình thường, tuy vật này không có tác dụng lớn gì, nhưng nếu đeo nó trên người thì sẽ có tác dụng uy hiếp đối với yêu thực đẳng cấp không cao bằng ta, đẳng cấp chênh lệch cũng sẽ khiến thực lực bọn chúng chịu áp chế."
"Còn không mạnh bằng lực lượng huyết mạch do con chó kia của ngươi ngưng tụ!"
Nơi xa lại vang lên thanh âm.
Lý Hạo trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn Hòe tướng quân, ta không nói gì hết, đều là vị kia nói.
Hòe tướng quân rất muốn đánh chết cái tên trong thành kia!
Lão trầm mặc một lát rồi lại lên tiếng: "Vậy cũng không sao, vật này còn có tác dụng bổ dưỡng nhục thân..."
"Hiệu quả còn chẳng chẳng 100 giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền."
Hòe tướng quân nổi giận!
"Ngươi đi ra đây!"
Trong thành, trên Quy Tháp, Lão Ô Quy nhìn thoáng qua hướng ngoài thành, không thèm để ý.
Sở dĩ lão nói những lời này là bởi vì cái cây già kia quá keo kiệt, đến mức nó không đứng nhìn được.
Sao có thể keo kiệt như thế? Ngươi làm mất mặt người Chiến Thiên thành rồi!
Ngoài thành, cây già trầm mặc hồi lâu.
Ta vừa khôi phục, ngươi nghĩ ta có thể cho hắn cái gì?
Có mà cho cái rắm!
Lý Hạo bình thản mỉm cười, nhận lấy nhánh cây: "Tướng quân đừng để ý, chúng ta không cần được báo đáp, tất cả đều là tự nguyện!"
Hòe tướng quân bất lực, ngươi mà không cần báo đáp ư? Thế tại sao ngươi lắm lời vậy, còn luôn nhìn ta? Còn trưng ra bộ mặt mong đợi như thế là có ý gì?
Lão suy nghĩ rất lâu, dường như nghĩ tới điều gì đó, lão mở miệng nói: "Ngươi vẫn chưa phải sư trưởng đúng không? Bây giờ, thiên địa biến hóa, thành chủ Chiến Thiên thành, thống soái Chiến Thiên Quân đều không ở trong thành, như vây, ta và lão Quy có thể thay bọn họ đưa ra vài quyết định. Với điều lệ trong thời chiến, thăng cấp cho ngươi trở thành sư trưởng của Sư thập nhất Chiến Bị Thủ Vệ quân! Chỉ cần Lão Quy đồng ý, dùng Huyền Quy Ấn đóng dấu là ngươi có thể đảm nhiệm chức sư trưởng, đến Quân Nhu Xử nhận 1 vạn bộ Chiến Thiên Khải Giáp, có quyền lực độc lập ra quyết định, ngoài ra còn có 10 cỗ ngân khải, 100 cỗ đồng khải, hiện giờ đang trong thời chiến, khảo hạch thì chờ sau này sẽ tiến hành..."
Lý Hạo há to miệng, trong thành, lão Quy lên tiếng: "Chuyện này có ổn không?"
Hòe tướng quân thản nhiên hỏi lại: "Vì sao không ổn? Hắn khôi phục ta, chẳng lẽ đây không phải là một công lao to lớn đối với Chiến Thiên thành ư?"
Lão Ô Quy bó tay!
Cuối cùng lão ta lại bị kéo vào chuyện này là sao?
Chuyện này không có vấn đề gì, chỉ là sẽ có chút phiền toái mà thôi.
Ngoài cửa thành, Cửu sư trưởng lạnh lùng nói: "Thủ hộ, Lý Hạo trở thành sư trưởng của Sư thập nhất thì cũng được thôi, nhưng nếu tướng lĩnh trong sư xảy ra vấn đề thì thủ hộ phải chịu trách nhiệm!"
Cho chức sư trưởng không sao, Hắc Khải cũng không có vấn đề gì, nhưng mà cho Lý Hạo ngân khải, cũng chính là quyền bổ nhiệm đoàn trưởng thì sẽ rất phiền phức.
Hòe tướng quân cười nhạt: "Ta sẽ phụ trách!"
"Thủ hộ đã nói vậy thì ta không có ý kiến!"
"Ta cũng không có ý kiến..."
Vương thự trưởng lên tiếng, Hòe tướng quân cười nhạt: "Ngươi có ý kiến cũng vô ích, Cảnh Vệ thự không quản được quân đội."
"..."
Vương thự trưởng im lặng.
Lý Hạo cúi đầu, nuốt một ngụm nước bọt.
Chuyện này không tệ!
10.000 áo giáp, 10 cỗ ngân khải, 100 cỗ đồng khải... Đúng, không tệ chút nào!
Hắn cũng biết cái cây già này rất nghèo, không ngờ cuối cùng vẫn nhận được niềm vui ngoài ý muốn.
"Đa tạ Thủ Hộ đại nhân!"
Hòe tướng quân không nói gì thêm: “Ba ngày sau tới tìm ta!"
Dứt lời, bóng người tiêu tán.
Lý Hạo lập tức chạy về thành.
Trên tường thành, Cửu sư trưởng biến mất, Lão Ô Quy im lặng, Vương thự trưởng hậm hực.
Lý Hạo đã thực sự trở thành sư trưởng!
Trên tường thành, ba vị đoàn trưởng nhìn nhau, trong lòng có chút hâm mộ.
Sau đó, có đoàn trưởng truyền âm: "Đi cửa sau mà thôi, không cần để ý!"
Hai người còn lại nhìn về phía Cửu đoàn trưởng vừa nói chuyện.
Người ta đi cửa sau mà thành sư trưởng, ngươi chỉ còn đường chấp nhận mà thôi.
Mấu chốt là người ta thật sự thăng chức!
Mặc dù Sư thập nhất không tồn tại, hiện tại chỉ là cái xác rỗng, thế nhưng hắn vẫn là sư trưởng trên danh nghĩa đấy.
Lúc này, Lý Hạo mặc áo giáp hoàng kim thuấn di đến trong nháy mắt, hắn nhìn về phía ba vị đoàn trưởng, cười nói: "Ba vị đoàn trưởng, vậy ta đi quân doanh đây..."
"Bái kiến Lý sư trưởng!"
Ba người hành lễ, mấy ngàn Hắc Khải cũng hành lễ theo.
Lý Hạo cười lớn, nhanh chóng biến mất, một lát sau lại đột nhiên trở về: “Quên nói, sau đó chúng ta cùng uống một chén đi..."
"Chào sư trưởng!"
Đám người lại hành lễ.
Lý Hạo khiêm tốn nói: "Đừng khách khí, đừng khách khí, miễn lễ!"
Dứt lời, hắn lại biến mất.
Ba vị đoàn trưởng bất lực câm nín.
Ngay sau đó, Lý Hạo lại xuất hiện, ba người bối rối phát điên, gia hỏa này điên à?
"Chào sư trưởng!"
"Miễn lễ, ta nhớ ra một chuyện, đa tạ đề nghị thất đoàn trưởng cho ta lúc trước, sau này chúng ta nên trò chuyện tiếp!"
Ba người nhìn hắn rời đi, sau đó đưa mắt nhìn nhau, nửa ngày sau mới ủ rũ cúi đầu.
Chắc hắn nghe được lời truyền âm rồi.
Gia hỏa này cố ý trừng phạt chúng ta!
Lúc này, trong quân doanh, Cửu sư trưởng cảm thấy không biết nói gì hơn, một lúc sau ông mới nói với một vị hồng khải bên người: "Hắn mà đến thì đuổi đi!"
“Rõ!"
Ầm, cửa lớn của tổng bộ Cửu Sư đóng lại, ông lười nhìn dáng vẻ phách lối của tên tiểu tử Lý Hạo kia, mắt không thấy tâm không phiền.
Hiển nhiên Lý Hạo cũng không thèm để ý, hắn đi thẳng đến Quân Nhu Xử.
Tiếc là hắn không trở thành trưởng phòng Quân Nhu Xử, nếu không thì hắn đã có thể quản lý cái vị phó trưởng phòng luôn bơ mình kia rồi.