"Lý Hạo, ngươi muốn làm hoàng đế của thời đại này sao?"
Lý Thắng Trương đột nhiên hỏi một câu.
Lý Hạo khẽ cười: "Không biết."
"Không biết?"
"Làm hoàng đế hay không không quan trọng, nhưng mọi người phải nghe lời ta là được."
Vậy không phải giống nhau sao?
Trần Trung Thiên có chút ngoài ý muốn, nhìn thoáng qua Lý Hạo, hồi lâu Trần Trung Thiên hỏi một câu: "Lý Đô đốc, nếu sau khi đã bình định thiên hạ, ngươi cảm thấy là thống trị tốt hơn hay là dân chủ tốt hơn?"
Lý Hạo cười: "Không biết, mọi người nghe ta là được."
Trần Trung Thiên sửng sốt, đây được coi là trả lời sao?
Lý Hạo không để ý nói: "Ta không biết chế độ nào tốt, ta chỉ biết là ta thích bới lông tìm vết, nếu ta cảm thấy không có vấn đề gì thì chế độ gì đều được, nếu ta cảm thấy có vấn đề vậy sẽ không liên quan tới chế độ mà là liên quan tới con người!"
Độc tài sao?
Trần Trung Thiên thầm nghĩ, gã kỳ thật cảm thấy độc tài chưa chắc là chuyện tốt.
Nhưng ngẫm nghĩ, cũng không nói thêm gì.
Một đoàn người dưới trời gió tuyết tiếp tục tiến lên....
Cứ như vậy, đi gần một ngày, mọi người đã tới Siêu Năng Chi Thành.
Trong gió rét, trong bạo tuyết , một tòa thành lớn đứng lặng ở nơi xa, tiếng người huyên náo, siêu năng dao động, thần năng lan rộng, đuổi trời đông giá rét, xua tan đi bạo tuyết.
Tòa thành kia, giống như thành trì kỳ tích của thời đại này.
Tường thành cao lớn, thậm chí cao tới trăm mét!
Trên tường thành, rõ ràng có thể cảm nhận được siêu năng dao động, phía trên tường thành, thậm chí còn có từng tôn Diệt Thành Pháo mà Lý Hạo đã nhìn thấy đang đứng lặng, có cường giả đang trông chừng.
Trên tường thành, từng đội vệ sĩ cũng mặc đủ loại áo giáp, đang tuần tra tứ phương.
Ở cửa thành to lớn, từng đội binh sĩ đang canh gác.
Đều là siêu năng!
Đi tới đi lui hầu như đều là siêu năng, tại nơi khác rất hiếm thấy siêu năng, nhưng ở đây khắp nơi đều gặp.
Nơi này, tựa như là thành trì của hi vọng.
Nơi này, tựa như là nhạc viên của siêu năng.
Mấy người Lý Hạo đứng yên trong nháy mắt, phía sau đã có một đám siêu năng tới đây, có người khống chế Thần Binh mà đến, bay thẳng qua, có người đi bộ mà đến, có người lái xe mà đến, đều là tới lui vội vàng.
Có người trên cơ thể còn dính một chút máu, giữa mùa đông, có người cởi trần, lớn tiếng khoe khoang với đồng bọn: "Cô nương kia, tư vị coi như không tệ, để cho các ngươi nếm thử, còn không vui..."
Hai vị con rối hình như nghe hiểu được nên có chút phẫn nộ, muốn động thủ, Lý Hạo khẽ quát một tiếng, truyền âm trong đầu các nàng: "Tất cả yên lặng cho ta, ở đây phải nghe ta, không có mệnh lệnh của ta, không được lộn xộn!"
Hai vị con rối có chút phẫn nộ, cũng không muốn nghe theo Lý Hạo.
Đi ra ngoài cũng chỉ muốn xem náo nhiệt.
Dựa vào cái gì phải nghe Lý Hạo?
Nhưng khi nhìn thấy Lý Hạo lạnh lùng nhìn các nàng, ánh mắt lạnh lùng không giống như lúc trước, hai vị con rối hình như bình tĩnh một chút, trong lúc mơ hồ còn có chút sợ hãi, tựa như gặp được trưởng bối trong gia tộc.
Mặc dù gia hỏa này rất yếu!
Lý Hạo không hề nói gì, thấy hai người yên tĩnh, tiếp tục cưỡi Hắc Báo đi về phía trước.
Ở cửa thành, thủ vệ đang muốn ngăn cản, đùng một tiếng, một cái roi da quất trúng một người, quấn đối phương quay cuồng trên mặt đất, Lý Hạo lạnh lùng nói: "Mắt bị mù sao, ai cũng dám cản?"
Mấy vị binh sĩ rõ ràng không biết Lý Hạo là ai, nhưng lúc này, bỗng nhiên trong lòng lạnh lẽo, một vị nhìn giống đầu lĩnh, vội vàng tiến lên tươi cười rạng rỡ: "Đại nhân thứ lỗi, con mắt của bọn gia hỏa này mù hết rồi, đại nhân đánh là đúng, quay về ta sẽ dạy dỗ từng người, đại nhân đừng so đo với bọn hắn..."
"Cút!"
"Được được được..."
Người kia vội vàng cười cười thối lui.
Mấy người Lý Hạo thong dong đi qua, phía sau mơ hồ truyền đến tiếng đầu lĩnh quát lớn: "Mắt của các ngươi bị mù sao? Không thấy hai hộ vệ đi theo sau sao? Liếc qua cũng biết không phải người bình thường rồi, ai cũng dám cản đúng không? Gần đây rất nhiều đại nhân vật tới Siêu Năng Chi Thành, con mắt phải sáng chút cho ta! Lại gây chuyện, chặt hết chúng bây!"
"Đúng đúng đúng, đội trưởng đừng so đo với chúng ta..."
"..."
Thanh âm dần xa.
Trong thành, ngựa xe như nước, cực kỳ phồn hoa.
Tưởng Doanh Lý nhịn không được vẫn mở miệng nói: "Tại sao ngươi đánh người?"
Lý Hạo cười: "Ta mạnh hơn bọn hắn thì ta có thể đánh bọn hắn, không phải sao?"
"Đương nhiên không đúng!"
Tưởng Doanh Lý nổi giận: "Ngươi tại sao hư hỏng như vậy? Cường giả là bảo vệ kẻ yếu, không phải khi dễ kẻ yếu, khi dễ kẻ yếu rất có cảm giác thành tựu sao? Người ta cũng là tận trung trên cương vị công tác, muốn vào thành, thủ vệ ở cửa thành tra xét ngươi là không đúng sao? Tại sao ngươi không tuân theo quy củ, còn đánh người khác?"
Lý Hạo cũng không tức giận, hỏi: "Nếu vào thời kỳ Tân Võ sẽ như thế nào?"
"Ngày mai đầu của ngươi sẽ treo ở cửa thành!"
Lý Hạo khẽ gật đầu, cười cười: "Nhưng ở đây, không phải Tân Võ."
Hai người có chút phẫn nộ, không muốn để ý đến hắn.
Lý Hạo chậm rãi nói: "Ta chỉ là thử xem một chút thôi, nhìn xem mười hai gia tộc quản lý như thế nào, giờ thì thấy... bình thường. Hơn nữa, những thủ vệ này, cũng không phải thứ gì tốt, nhìn kĩ đi, siêu năng nhỏ yếu tiến đến, những người này gây khó khăn đủ đường, siêu năng cường đại tiến đến thì khúm núm nghe lời, người bình thường tiến vào nơi đây, trực tiếp sẽ bị thủ vệ đánh chết..."
Lý Hạo khẽ cười: "Cho nên, bây giờ các ngươi còn cảm thấy những thủ vệ này vô tội sao?"
Hai người sững sờ, đều không nói tiếp.
"Cho nên, mắt thấy chưa chắc là thật, năm đó xem ra các ngươi không phải chịu khổ gì, chưa thấy qua kẻ ác trong thế gian này."
Lý Hạo nở nụ cười: "Tính tình táo bạo, xúc động dễ giận, tuy là Bất Hủ, nhưng tâm tính... bình thường, tuổi vẫn còn rất trẻ."
Hai vị con rối bị nói đến mức muốn nổi giận, cuối cùng mỗi người hừ một tiếng, không tiếp tục để ý Lý Hạo.
Giờ phút này, một đoàn người Lý Hạo đang đi dạo trên đường, khắp nơi đều là siêu năng, hai bên đường, khắp nơi đều là cửa hàng, có chỗ giao dịch Thần Năng Thạch, giao dịch năng lượng thần bí, giao dịch binh khí, giao dịch các loại đồ vật.
Cũng có ăn, uống, chơi bời.
Tòa thành này khắp nơi đều là cường giả.
Thậm chí, có một số người tình nguyện tại nơi này xin cơm cũng không nguyện ý ra ngoài làm tiểu phú hào, phải biết rằng nơi này người bình thường không cho vào, thậm chí Lý Hạo nhìn thấy kỹ viện, thực sự là... mở rộng tầm mắt.
Mà lúc này, những người này thảo luận nhiều nhất, chính là hội nghị các lão ngày mai.
Ai cũng đang bàn luận người nào có thể trở thành các lão?
Ai và ai với ai rất ghê gớm.
Lý Hạo còn nghe được có người nhắc tới phủ Đô đốc Thiên Tinh.
"Phủ đô đốc chó má kia, không phải nói muốn quản lý siêu phàm trong thiên hạ sao? Dám quản Siêu Năng Chi Thành sao? Nực cười! Chờ hội các lão thành lập, liên thủ với hai đại Thần Sơn, trực tiếp tra xét phủ Đô đốc Thiên Tinh! Bắt lấy Lý Hạo, chặt đầu, treo trên cửa thành!"
"Ha ha ha, đây không phải là cho hắn chiếm lời sao? Nghe nói dáng dấp Lý Hạo cũng không tệ lắm, không bằng... Hắc hắc hắc..."
"Khẩu vị của ngươi con mẹ nó thật nặng!"
"Ha ha ha, loại gia hỏa có địa vị cao, không phải rất có cảm giác thành tựu nếu chơi hắn sao?"
"Cũng đúng, ha ha ha!"
"Mẹ nó, đều là hỗn đản này, hiện tại Tuần Dạ Nhân hình như đã quản lý một số việc, hai ngày trước, lão tử không cẩn thận giết mấy người, những cháu trai kia thế mà còn dám đuổi bắt lão tử, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, trước đây những chó săn này thấy như thế thì rắm cũng không dám thả một cái!"
"Cho nên vẫn là Siêu Năng Chi Thành được nhất, Lý Hạo biết cái gì, những người như chúng ta có lực lượng siêu phàm, là chúa tể thế giới, chẳng lẽ lại để cho chúng ta giống những người phàm tục kia, còn mẹ nhà hắn tuân thủ luật pháp, giết cái phàm nhân còn phải bị bắt... Phàm nhân có hàng tỷ, siêu năng thì có bao nhiêu đâu?"
"Hắn thì biết cái gì, hắn chỉ là muốn diễu võ giương oai, để người trong thiên hạ biết, Lý Hạo hắn lợi hại bao nhiêu, trên thực tế còn không bằng cái rắm!"
"Ha ha ha, đúng thế, Siêu Năng Chi Thành của chúng ta lần này một khi lớn mạnh, lão tử sẽ kêu tất cả bằng hữu tới đây, về sau, thiên hạ này sớm muộn là của Siêu Năng Chi Thành!"
"Ai nói không phải đâu?"
"..."