Nàng đang suy nghĩ, bỗng nhiên trong lòng khẽ động.
Lúc này, một cỗ thần ý nhàn nhạt đang lan rộng tới đây.
Lâm Hồng Ngọc biến sắc!
Thần ý này rất quen thuộc.
Lá gan của gia hỏa này thật lớn!
Nàng thật có chút không dám tin, nàng cảm thấy Lý Hạo sẽ đến, nhưng lại không biết Lý Hạo sẽ lớn mật như thế, quang minh chính đại mà tới đây.
Nàng vội vàng đứng dậy, không quan tâm các trưởng bối đang nói gì, cất bước đi ra ngoài.
"Lâm Hồng Ngọc, chuyện này còn chưa nói xong, ngươi đi đâu đó?"
"Trở về ngay!"
"Làm càn, thật là ngang ngược không biết điều..."
Ngoài cửa.
Lý Hạo khẽ cười, "Lâm gia này... không phải Lâm Hồng Ngọc làm chủ sao?"
Hắn cũng nghe thấy tiếng quát lớn.
Trần Trung Thiên hơi cảnh giác, lúc này cũng cười cười, "Những thế gia cổ đại này có quy củ vô cùng nhiều, nghe nói được truyền thừa từ văn minh cổ đại, mấy loại quy tắc này nhiều đến mức làm người khác giận sôi..."
Lý Thắng Trương bên cạnh cổ quái nói: "Văn minh cổ đại là đang nói tới chúng ta sao? Chúng ta có quy củ sao?"
"..."
Lý Hạo hơi sửng sốt.
Lý Thắng Trương khẽ nói: "Quy củ thì chúng ta cũng có, nhưng nhiều khi cũng sẽ không quá để ý, kính già yêu trẻ là mỹ đức, nhưng khi làm việc, đó là vấn đề có năng lực và không có năng lực. Ví dụ như gia tộc này, khi đó trong gia tộc của chúng ta nếu xuất hiện thiên tài như vậy, thực lực xếp thứ nhất, năng lực cũng tốt, vậy gia tộc đều sẽ bồi dưỡng đối phương, dốc hết sức lực cũng không tiếc. Ví dụ như Nhân Vương, khi đó Chí Tôn cảm thấy Nhân Vương có thể làm việc tốt hơn so với ông thì đã chủ động lui ra vị trí phía sau màn, tặng vị trí trọng yếu cho Nhân Vương, hoành thành quá trình chuyển đổi suôn sẻ."
"Có bao nhiêu năng lực thì ăn bấy nhiêu cơm, không có năng lực, dù cho là trưởng bối thì cũng nên lui ra vị trí phía sau màn, an hưởng tuổi già, nếu thực sự quá mức rảnh rỗi thì hãy dạy học trồng người cho gia tộc và cho Nhân tộc, bồi dưỡng thế hệ mới."
Lý Hạo gật đầu, chuyện này cũng tốt.
Hắn chắc chắn không có cảm xúc quá sâu sắc, bởi vì Lý gia hắn chỉ còn một mình hắn, cũng không có ai cản trở, ngay cả Vu lão sư cũng tùy tâm sở dục, căn bản sẽ không ra lệnh Lý Hạo làm này, cưỡng ép làm nọ, càng sẽ không bắt ép hay quản thúc hắn.
Lúc này, mấy vị thủ vệ ngoài cửa đều rất cảnh giác.
Không biết mấy người kia muốn làm gì.
Muốn đuổi người nhưng lại cảm giác được nguy hiểm.
Đang do dự thì thấy một người đi, sôi động, mấy vị thủ vệ lập tức biến sắc, vội vàng cúi người: "Thành chủ!"
Lâm Hồng Ngọc khẽ gật đầu, nhìn mấy người ngoài cửa, đầu tiên là Lý Hạo, liếc mắt thì đã nhận ra.
Tiếp theo, nhìn Trần Trung Thiên, nghi ngờ một chút, đây là ai?
Sắc mặt dần dần thay đổi.
Người này... Không yếu!
Thậm chí là bằng mình!
Không phải võ sư Ngân Nguyệt, nhưng cảm giác rất ghê gớm, tối thiểu cũng là lục hệ đỉnh phong, lục hệ đỉnh phong... Nàng vội vàng nhớ lại các lục hệ đỉnh phong trên bảng Phong Vân, hồi lâu, bỗng nhiên nghĩ đến một người.
Thật không dám tin!
Trần Trung Thiên?
Là gã sao?
Nàng chưa từng thấy Trần Trung Thiên lúc còn trẻ, nhưng đã từng thấy lúc gã đến tuổi trung niên, nếu so sánh một chút... đúng là có chút giống.
Lại nhìn hai người sau lưng Lý Hạo, không cảm nhận được gì, chỉ thấy hai người này không giống người sống cho lắm.
Về con ngựa bên người Lý Hạo... Ngựa gì xấu vậy... Có lẽ ... Là con chó kia?
Dò xét tất cả trong nháy mắt, Lâm Hồng Ngọc nhanh chóng hoàn hồn, dáng vẻ tươi cười nhìn mấy người này: "Hoan nghênh..."
Nàng không biết nên gọi như thế nào.
Lá gan của mấy người này quá lớn, dứt khoác cứ như vậy mà tới đây.
"Gọi ta Ma ca là được, đừng khách khí!"
"..."
Lâm Hồng Ngọc có chút ngây ngốc, rất nhanh đã cứng ngắc cười cười: "Ma... Ma ca? Mời vào, ta còn tưởng rằng các ngươi ngày mai mới tới..."
"Vừa tới đây, hôm nay hay ngày mai đều như nhau."
Lý Hạo dứt khoát đi vào, những người khác cũng đồng loạt đi theo.
Lúc này, cách đó không xa, một đám lão nhân khí thế hung hổ đi tới, lão nhân dẫn đầu tức giận nói: "Hồng Ngọc, bây giờ ngươi..."
Bùm!
Một cỗ khí thế cường đại nhanh chóng bộc phát, ánh mắt Lâm Hồng Ngọc lạnh lẽo: "Cút! Cậy già lên mặt, không thấy ta đang chiêu đãi khách nhân sao? Cút về!"
Khí thế trong nháy mắt bộc phát, dọa cho những người đối diện giật mình.
Sau một khắc, quét mắt đám người Lý Hạo vài lần rồi xám xịt đi mất.
Không còn cách nào, sát ý dồi dào trên thân Lâm Hồng Ngọc đã dọa bọn họ sợ hãi, nhưng tất cả đang thấy kỳ lạ, chiêu đãi khách nhân nào chứ?
Lâm Hồng Ngọc rất ít nổi giận, thế mà hôm nay lại tức giận như vậy.
"Đã chê cười rồi!"
Lâm Hồng Ngọc thu liễm khí thế, cười nói: "Người trong gia tộc, lớn tuổi rồi, đầu óc không quá tỉnh táo, ngày xưa cũng lười so đo với bọn họ, trái lại giờ đây được voi đòi tiên."
Lý Hạo khẽ cười: "Ta thật sự thay đổi cách nhìn về ngươi, có bọn này cản trở mà ngươi vẫn có thể trở thành thành chủ Siêu Năng Chi Thành, ngược lại là có mấy phần năng lực!"
Lâm Hồng Ngọc dẫn mấy người đi về phía hậu viện, cười nói: "Thực lực mới quan trọng! Tất nhiên, có đôi khi cũng sẽ hâm mộ một số người, ví dụ như... Ma ca ngươi, mỗi lần xảy ra chuyện thì đều sẽ có người sẽ ra tay tương trợ."
"Cũng đúng."
Lý Hạo gật đầu, tập tục của Ngân Nguyệt võ lâm vẫn tính là tốt, ít nhất đều rất xem trọng nghĩa khí.
Lâm Hồng Ngọc vừa đi vừa nói: "Lần này, chỉ đến... có chư vị đây?"
Chỉ có mấy người!
Không mời chào chư cường của Ngân Nguyệt thì cũng ít nhất mang nhiều người một chút chứ.
"Vẫn còn mấy người khác."
"Vậy thì tốt."
Lâm Hồng Ngọc hơi an tâm, lại nói: "Vậy ngày mai, Ma ca muốn ra tay như thế nào? Kế hoạch cụ thể ra làm sao?"
"Ra tay như thế nào? Kế hoạch?"
Lý Hạo ngẩn ra: "Rất đơn giản, nếu người tới đông đủ rồi thì sau đó ta sẽ phong tỏa bốn phía, không phục thì giết, quấy rối cũng giết, đáng chết thì giết luôn, nghe lời thì giữ lại, chẳng phải như vậy là được rồi sao?"
"..."
Lâm Hồng Ngọc khiếp sợ đến mức ngây người.
Cứ làm như vậy sao?
Nàng chịu không được: "Ngày mai Thần Thông đến có thể gần cả trăm, ý của ta là, ngày mai hội nghị bắt đầu thì trước hết ta sẽ đề cập chuyện hợp tác với Đô đốc, ta cảm thấy vẫn có người sẽ ủng hộ, trước tiên lôi kéo một số người, lôi kéo một số người trung lập, trước khi ta ra tay thì đô đốc cũng đừng nóng vội, chờ ta lấy được một chút ưu thế, đô đốc hãy xuất thủ..."
Lý Hạo lắc đầu: "Quá phiền!"
"..."
Lâm Hồng Ngọc thiếu chút chửi mẹ, ta biết ngươi ghê gớm, nhưng ngươi mang theo có mấy người đâu?