Trần Trung Thiên cũng âm thầm líu lưỡi, có đôi khi, Lý Hạo người này quá mức cẩn thận.
Thí dụ như đối phó Phong Vân các.
Có đôi khi, lại đặc biệt lớn mật, thí dụ như hiện tại, thật không sợ bị những cường giả này vây công sao?
Lý Hạo tất nhiên không sợ.
Kẻ tài cao gan cũng lớn.
Không tính hai con rối, lần này hắn đến cũng đã chuẩn bị không ít, mặc dù chưa hẳn có thể dùng tới, ví như hắn bây giờ đang mang theo không ít đạn pháo năng lượng, trực tiếp nổ tung, có lẽ nửa cái thành đều có thể nổ không chừng....
Lâm gia, phủ thành chủ.
Phủ thành chủ rất lớn, ngay tại trung ương nội thành, đây cũng là địa bàn Lâm gia.
Giờ phút này, đại sảnh của phủ thành chủ.
Một đám lão nhân đang nói gì đó, chỗ ngồi phía dưới Lâm Hồng Ngọc có một đám người đang cùng nhau thảo luận, có người nhìn Lâm Hồng Ngọc mang theo bất mãn nói: "Hồng Ngọc quá nóng nảy rồi, coi như muốn triệu kiến hội các lão, cũng nên nói trước chứ, chúng ta sẽ chuẩn bị đầy đủ, để Lâm gia chiếm cứ càng nhiều vị trí bên trong hội nghị các lão, hiện tại thời gian quá ngắn, nếu ồn ào quá mức... Các gia tộc đều toàn lực ứng phó, chúng ta chuẩn bị không đầy đủ, đây không phải chắp tay nhường cho người khác quyền ngôn luận sao?"
"Đúng đấy, Hồng Ngọc, loại chuyện lớn như này, ngươi phải thương lượng với gia tộc xong đã, rồi mới được quyết định!"
"Còn nữa, mấy ngày nay, vì sao Hồng Sam đại nhân lại phong tỏa cửa di tích? Ta đang muốn đổi một chút Sinh Mệnh Chi Tuyền để ta tiến thêm một bước, cũng không biết đây là chuyện gì, Hồng Ngọc, ngươi biết chuyện gì không?"
"..."
Các lão nhân trong gia tộc, ngươi một lời ta một câu, có bất mãn cũng có lời oán giận.
Lần này, quá gấp.
Chuẩn bị không đủ.
Nghĩ muốn tăng thêm thực lực, trong di tích, Hồng Sam Thụ bỗng nhiên biến mất, làm hại mọi người không có cách nào đổi được Sinh Mệnh Chi Tuyền.
Lâm Hồng Ngọc ngồi phía trên, dựa vào ghế, một tay nâng cằm chỉ yên lặng nhìn bọn họ.
Đợi đến khi những lão nhân này oán giận xong, Lâm Hồng Ngọc nở nụ cười: "Chư vị trưởng lão, chư vị trưởng bối, hiện tại đang phàn nàn những thứ vô dụng này, còn ta lại muốn biết, Trấn Thế Thần Binh của Lâm gia ở đâu?"
Lời này vừa dứt, lập tức có người nhíu mày, một vị lão nhân râu tóc bạc trắng trầm giọng nói: "Đó là bảo vật trấn áp gia tộc của Lâm gia, chờ sau khi Hồng Ngọc ngươi trở nên cường đại, tất nhiên sẽ giao cho ngươi, hiện tại... hội Trưởng Lão Lâm gia sẽ tạm thời bảo quản."
Lâm Hồng Ngọc khẽ cười: "Bây giờ trên bảng Phong Vân, thất hệ cường giả đã xuất hiện, ta mới đến cấp lục hệ đỉnh phong, không có thần khí bí mật thì làm sao có thể chống lại bọn họ? Tầm nhìn của mấy vị trưởng lão thực sự là... quá hạn hẹp! Nếu ta mạnh mẽ thì sẽ còn bạc đãi Lâm gia hay sao? Các người vẫn luôn trông chừng Trấn Thế Thần Binh, vậy thì có thể phát huy ra mấy phần thực lực chứ? Còn muốn lật đổ ta hay sao? Giữ gìn như thế, trái lại làm thực lực của Lâm gia ta suy yếu ba phần, nếu không, cho dù thất hệ có xuất hiện, ta cũng có thể chống lại, thật sự là ngoan cố không đổi!"
"Lâm Hồng Ngọc!"
Lão nhân kia râu tóc bạc trắng có chút phẫn nộ: "Ngươi ăn nói với trưởng bối trong gia tộc như thế sao?"
Lâm Hồng Ngọc khẽ cười, có chút lười biếng: "Thật là nói thế nào? Thiên phú của ta vượt trội hơn tất cả mọi người, thực lực còn vượt qua đám lão già các người, thậm chí trở thành thành chủ của Siêu Năng Chi Thành, mười một gia tộc khác cũng không dám không phục, dù không phục, cũng là xếp phía sau. Những lão gia hỏa như các ngươi, suốt ngày chỉ biết phàn nàn, chỉ biết giấu giếm, chỉ biết hút máu, Trấn Thế Thần Binh ở trong tay các ngươi thì như thế nào? Đại trưởng lão, hay là ngươi còn muốn trở thành thành chủ đúng không? Nếu ta cho ngươi, ngươi dám nhận sao?"
Lão nhân kia tức khắc giận dữ!
Các trưởng lão khác cũng biến sắc, trước kia Lâm Hồng Ngọc nói chuyện cũng không khách khí, nhưng bởi vì vẫn muốn dựa vào Lâm gia nên cũng không trực tiếp dứt khoát như vậy, hôm nay thế mà trực tiếp trào phúng những trưởng lão này trước mặt mọi người!
Đúng là coi trời bằng vung!
"Lâm Hồng Ngọc, ngươi muốn tạo phản đúng không?"
"Ngang ngược, coi trời bằng vung!"
"Ta đã nói rồi, nữ nhân làm chủ gia tộc chắc chắn không tốt, các ngươi không tin, bây giờ nhìn thấy chưa, còn có quy củ không?"
"May mắn Trấn Thế Thần Binh không đưa cho nàng, nếu không, chúng ta còn có tiếng nói sao?"
"..."
Một đám người đang cãi nhau, tất nhiên cũng có người lý giải thay Lâm Hồng Ngọc, trấn an mọi người: "Hồng Ngọc cũng là vì tốt cho mọi người, vì tốt cho Lâm gia, bây giờ, các ngươi cũng thấy trên bảng Phong Vân đã xuất hiện thất hệ, trong lòng Hồng Ngọc lo lắng ... Lý Hạo lại đang nhìn chằm chằm vào Siêu Năng Chi Thành, theo ta, Trấn Thế Thần Binh cứ đưa cho Hồng Ngọc, khi Hồng Ngọc đối phó với thất hệ hoặc phủ Đô đốc Thiên Tinh cũng sẽ nắm chắc được mấy phần..."
"Phi! Lý Hạo, thằng nhãi miệng còn hôi sữa đó sao dám trêu chọc chúng ta? Mười hai thế gia liên thủ cũng dễ dàng trấn áp hắn, dù là những người của Ngân Nguyệt đi theo cũng trốn không thoát cái chết! Ta xem, các ngươi chính là muốn đuổi chúng ta đi, độc chưởng đại quyền Lâm gia..."
Lâm Hồng Ngọc đều chẳng muốn nói gì thêm nữa.
Đại quyền Lâm gia cái chó má gì!
Tầm nhìn hạn hẹp!
Nếu không có Lâm gia cản trở mình, mấy năm nàng đã có được Trấn Thế Thần Binh, nói không chừng 11 nhà khác đã bị nàng trấn áp từ sớm, giờ thì... Những lão già này, từng người cất giấu che đậy, chết sống không muốn đưa cho nàng.
Dù nàng dẫn dắt Lâm gia đi tới cảnh sắc như bây giờ, trở thành gia tộc đứng đầu mười hai thế gia, trở thành thành chủ của Siêu Năng Chi Thành, vẫn là kết quả như vậy.
Sợ nàng chiếm đại quyền của Lâm gia!
Loại tình huống này, tới bây giờ, thất hệ đã xuất hiện, nếu là trước đây còn được, Lâm Hồng Ngọc cũng không vội, nàng có tự tin đánh bại bất luận kẻ nào, nhưng bây giờ thì sao?
Lâm gia vẫn như thế!
Đã như vậy... Vậy cũng đừng trách ta không khách khí.
Nàng lười nói thêm gì, giấc mộng xuân thu xưng bá thiên hạ của những lão cổ hủ Lâm gia này, cũng nên tỉnh rồi, tuyệt thế thiên tài của gia tộc mình cũng không ủng hộ gia tộc, còn muốn nhất thống thiên hạ... Còn muốn thành lập thứ sánh vai với thánh địa Trấn Tinh thành... Tắm xong đi ngủ rồi mơ!
Nếu không phải nể tình người một nhà, nàng mấy năm trước đã phát tiết.
Cũng trách chính mình, cuối cùng thiếu đi mấy phần bá đạo, những lão gia hỏa này, ai sẽ thật sự sợ chính mình đây?
Động một chút là gia quy, lấy gia tộc trói buộc mình.