Hoàng Vũ nuốt nước bọt, dây chuyền sản xuất?
Đột nhiên cảm thấy mình sống mấy chục năm này quá vô dụng rồi!
"Ta biết thứ này, chủ thành đều có, nhưng sẽ không bán ra bên ngoài, thậm chí ngươi căn bản sẽ không tiếp xúc được, đây cũng là nhà máy chế tạo vũ khí mấu chốt của chủ thành, ngươi..."
"Ta ở Chiến Thiên thành, hiện tại là cấp thống soái đấy!"
Lý Hạo tự đắc nói: "Chiến Thiên thành, hiện tại do ta quyết định!"
Quá ghê gớm!
Hoàng Vũ không tin nhưng vẫn rất kinh ngạc, lão Triệu lăn lộn ở Triệu gia nhiều năm như vậy, hiện tại cũng chỉ miễn cưỡng làm tham mưu phủ thành chủ trên danh nghĩa, chính là tổng quản của phủ thành chủ.
Trên thực tế, không nắm giữ binh quyền, nhưng ở bên đó cũng có địa vị, coi như không tệ.
Nhưng so với Lý Hạo thì tính là gì!
Mấy chục năm qua, bò tới vị trí tham mưu của phủ thành chủ, rất ngầu sao?
Trước đây cảm thấy đúng như vậy, thế mà đều có thể đáp lời với phủ thành chủ, hiện tại... ta nhổ vào!
Còn chưa bằng phụ tá!
Chỉ là trên danh nghĩa, chủ thành Triệu gia cũng muốn dùng thân phận này khóa chặt lão Triệu ở bên đó, cũng thuận tiện trao đổi lẫn nhau.
Nhưng những năm này, lão Triệu thật không lấy được nhiều lợi ích.
Văn minh cổ đại, kỳ thật đều như thế.
Rất keo kiệt!
Không phải người của mình, ngươi muốn vớt vát chỗ tốt từ bọn họ, nhìn những Yêu Thực kia đi, 3000 một giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền, ngươi đổi, năm sáu vạn là giá bình thường, ngay từ đầu thậm chí ra giá 10 vạn.
Không phải một hai vị mà là cơ hồ đều như vậy, dù là không giao lưu lẫn nhau nhưng lòng dạ hiểm độc không phải một hai cái, mà là tất cả đều là lòng dạ hiểm độc.
"Vậy ta lập tức chuẩn bị, khi nào lên đường?"
"Càng nhanh càng tốt, tốt nhất là đêm nay khi trời rạng sáng, khởi hành trong đêm, sẽ ít gây chú ý, Vũ soái có thể nhanh chóng giải quyết không?"
"Đương nhiên, chỉ là vạn người thôi, cho ta nửa giờ, tuyệt đối có thể lập tức xuất phát khởi hành!"
Lý Hạo gật đầu: "Về phần vật tư, nhẫn trữ vật hiện tại không thiếu, bên này hẳn là cũng có chuẩn bị, lương thực thì ta cũng có rất nhiều, đều là thực phẩm giàu năng lượng, vừa hay cho quân đội dùng. Tiến vào di tích thì mọi người hẳn là đều có kinh nghiệm, mang theo cái gì, ta sẽ không quản."
"Yên tâm đi!"
Hoàng Vũ cười: "Vậy ta lập tức đi Hành Chính Tổng Thự, đêm nay thì có thể xuất phát, lúc nào cũng được! Lão Triệu... để ta nói... Đi diệt tiễu phỉ!"
Còn việc lão Triệu tin hay không cũng không còn cách nào, Lý Hạo nhất định không cho nói, ông cũng rơi vào thế khó.
"Được!"
...
Trao đổi với Hoàng Vũ xong thì mục đích trở về lần này đã hoàn thành.
Lý Hạo cũng quá sức bận rộn.
Quay về còn phải dẫn theo mọi người cùng đi Siêu Năng Chi Thành, bôn ba qua lại, lúc này Lý Hạo như trở thành máy bay vận tải vậy.
Ngân Nguyệt cũng bị hắn khoét rỗng rất nhiều....
Đến đêm khuya, Lý Hạo lại quay về Chiến Thiên thành.
Bây giờ, lần đầu tiên hắn thấy được dáng vẻ của Vương thự trưởng.
Áo giáp hoàng kim vẫn còn đó, nhưng Vương thự trưởng không còn đeo mặt nạ, mà đã lộ ra khuôn mặt, không mập ú như trong tưởng tượng, mà là một vị tráng hán với khuôn mặt nghiêm túc.
Có vẻ hơi uy nghiêm!
Thấy Lý Hạo nhìn mình cằm chằm, Vương thự trưởng nở nụ cười: "Thế nào, không giống như trong tưởng tượng của ngươi sao?"
Lý Hạo khẽ gật đầu.
Cảm thụ được khí tức ngập trời nên hơi ngạc nhiên kinh hãi.
"Này... Thự trưởng... Khí tức thật mạnh!"
"Vừa ngưng tụ nhục thân nên còn hơi khó chịu, rất nhanh thì có thể thu liễm."
Vương thự trưởng cười: "Nhiều năm như vậy, vẫn luôn quen với việc sống trong áo giáp, có nhục thân ngược lại không quá quen."
Nói rồi nhìn thoáng qua phủ thành chủ, có chút lưu luyến: "Lần này ra đi ... Rất nhiều năm, thật có chút không quen, chưa thích ứng được."
Lão Ô Quy xuất hiện, dáng vẻ tươi cười: "Ra ngoài rồi cũng không phải đi hưởng thụ, sau khi rời khỏi đây... Chú ý an toàn."
"Đa tạ thủ hộ quan tâm!"
Vương thự trưởng bật cười, một lát sau, rời khỏi chủ thành với Lý Hạo.
Mấy ngàn hắc khải ở cửa thành, nện gõ lồng ngực.
Bây giờ, ngược lại là trang nghiêm trang trọng.
Mấy người Cửu sư trưởng cũng đồng loạt xuất hiện ở trên tường thành, nhìn bọn họ rời đi.
Lý Hạo quay đầu, quay người lại, một tiếng ầm vang, nện gõ lồng ngực, cao giọng quát: "Lần này đi, không phụ danh tiếng của Tân Võ, không phụ danh tiếng của Chiến Thiên!"
"Kính chào!"
Ầm!
Âm thanh áo giáp nện gõ, vang tận mây xanh.
Vương thự trưởng nghiêm túc, nhìn Lý Hạo đang không xấu hổ chút nào khi nói mấy lời đó vào lúc này.
Nói giống như đi chịu chết không bằng.
Chỉ là, giờ phút này tất cả mọi người rất nghiêm túc, ông cũng không nên nói thêm gì, lần này ra ngoài là muốn đi phát tài, không phải chịu chết, cảm thấy giống như là đang đưa tiễn chúng ta.
"Chư quân khải hoàn!"
Thanh âm Cửu sư trưởng xuyên thấu mây xanh, cao giọng quát: "Khi chiến tất chiến! Gặp chiến không lùi! Quân lệnh làm đầu! Phục tùng mệnh lệnh! Vương Dã, không được làm mất thể diện Vương gia, nhớ kỹ, ngươi là người Tân Võ!"
"Ta ghi nhớ trong lòng!"
Vương thự trưởng quát một tiếng lớn, không đấu võ mồm với vị này nữa, quay người rời đi.
Lý Hạo mau chóng đuổi theo, Vương thự trưởng hình như có chút ngưng trọng và bi thương, Lý Hạo cũng không nhiều lời.
Rất nhanh, Hòe tướng quân đưa năm Yêu Thực, đều rất suy yếu, chỉ là một cỗ nhàn nhạt bản nguyên tràn lan, cảm thấy còn không bằng tiểu thụ lúc trước.
Hòe tướng quân cũng rất thổn thức: "Ta đã nói với bọn chúng rồi, ở bên ngoài đều sẽ nghe theo ngươi, Lý tướng quân... phải... trân trọng!"
"Chắc chắn rồi!"
Lý Hạo không nói gì thêm, cấp tốc mang người đi ra ngoài.
Di tích mở ra, Ngũ Hành lĩnh vực của Lý Hạo lập tức ngưng tụ.
Vương thự trưởng gần sát Lý Hạo, khẽ nhíu mày, một cỗ chấn động kịch liệt, oanh kích lấy Lý Hạo, Lý Hạo cũng khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua Vương thự trưởng, vị này khiến cho không gian dao động, thậm chí hơn cả Hồng Sam Mộc.
Thế nhưng Hồng Sam Mộc là Bất Hủ đỉnh phong, tuy nói hiện tại không bằng năm đó, nhưng bản nguyên vẫn rất cường đại.
Vương thự trưởng ngược lại là không nhiều lời, cấp tốc hiển hiện áo giáp hoàng kim, sau một khắc, một khối Huyền Quy Ấn hiển hiện, bao phủ toàn thân, như thế vẫn chưa đủ, quát nhẹ một tiếng, một lá chắn khổng lồ hiển hiện, bao phủ ông.
Khí tức cũng dần dần suy yếu.
Sắc mặt Vương thự trưởng ngưng trọng nói: "Chúng ta hành động cùng nhau, ngươi là nhược điểm của ta, một khi ngươi bị người đánh chết, hoặc là cái gọi là lĩnh vực này của ngươi bị người đánh nát... Ta sẽ gặp phiền phức lớn, đương nhiên, trong di tích thì không sao, ở bên ngoài thì... Ngươi xảy ra chuyện, ta liền tiêu đời."
Lý Hạo khẽ gật đầu, trong nháy mắt biến mất ở lối vào.
Vương thự trưởng rất nghiêm túc, Lý Hạo ngược lại có chút không quen.
Vừa nghĩ tới đó thì thấy khi di tích phía sau biến mất, Vương thự trưởng bỗng nhiên lộ ra dáng vẻ tươi cười, cười toe toét: "Cuối cùng đi ra ngoài rồi, thoải mái quá! Trước khi đi tên kia còn muốn uy hiếp lão tử một phen... Thật mẹ nhà hắn cho mình là thành chủ rồi sao?"
"..."