Lý Hạo sửng sốt.
Vương thự trưởng cười to, khoác vai hắn, kề vai sát cánh: "Đừng nhìn nữa, nghẹn chết mất, mấy tên khôi phục trong thành, Lão Ô Quy là thủ hộ, Hòe tướng quân cũng là thủ hộ, Cửu sư trưởng của các ngươi là quân nhân, lão tử cũng không phải, lão tử chỉ là Cảnh Vệ thự... Suốt ngày thấy mấy cái vương bát đản, phiền chết được."
"..."
Lý Hạo ngơ ngác.
Vương thự trưởng lại cười to nhìn chung quanh, than thở: "Bên ngoài thay đổi rất lớn, thế sự xoay vần, thật không giống với lúc trước! Nhưng... khí tức của sự sống, ta thích! Tiểu Lý, sau này chúng ta chính là châu chấu trên một sợi dây thừng, phải hợp tác thật tốt, vô số năm không ăn gì cả, bây giờ mỹ thực gì, loại hình đặc sắc nào, mang ta đi thư giãn một chút chứ hả?"
Nói rồi áo giáp hoàng kim cấp tốc biến mất, biến thành một bộ đồ vận động, tóc dài trong nháy mắt biến mất, biến thành tóc vuốt ngược.
Ngay khi Lý Hạo đang trợn mắt há hốc mồm, Vương thự trưởng nhanh chóng hoàn thành biến hóa.
Thấy Lý Hạo nhìn mình, ông cười một tiếng: "Rời nhà đi ra ngoài thì phải thích ứng với nơi đó, tôn trọng tục lệ nơi đó, trang phục kỳ lạ thì sẽ bị lạc quẻ, đúng không?"
Nói rồi lại nhìn Lý Hạo: "Có tiền không?"
"Cái gì?"
"Tiền đấy, chẳng lẽ các ngươi không cần tiền sao? Ăn cơm không dùng tiền? Dừng chân không dùng tiền? Cho ta một chút, trên người ta không có đồng nào, rời nhà đi ra ngoài, trên thân không có tiền, như vậy sao được?"
Vương thự trưởng trịnh trọng: "Ta cũng không phải người ăn cơm không trả tiền!"
Lý Hạo triệt để bó tay rồi!
"Này..."
"Đừng cái này cái kia nữa! Rời nhà đi ra ngoài, coi như phát tiền lương đi, ngươi cũng phải phát một chút cho ta chứ?"
Vương thự trưởng cười nói: "Đúng rồi, ta nhiều nhất rời khỏi ngươi bao xa?"
"Trong vòng trăm thước."
"Cái này hơi ít."
Vương thự trưởng khẽ nhíu mày, như đại ca xã hội đen, vỗ vai Lý Hạo: "Cái này không được, cố gắng đi, tranh thủ mở rộng lĩnh vực, tối thiểu bao trùm vạn mét chứ? Trăm mét quá nhỏ rồi, ta đi vệ sinh, ngươi không phải sẽ thấy hết sao?"
Ngươi cần đi nhà xí sao?
Lý Hạo câm nín!
Vương thự trưởng lại vỗ bả vai hắn: "Lão đệ à, ngươi không thể nghĩ như vậy, sinh tồn và sinh hoạt không giống nhau, dù là lúc này cũng nên ăn nên uống, khổ là cả một đời, vui vẻ cũng là cả một đời, những năm này ta ở Chiến Thiên thành đã sớm suy nghĩ kĩ, lúc nên hưởng thụ thì hưởng thụ."
Nói đến đây, bùi ngùi mãi thôi: "Không cần mặt ủ mày chau, phải vui vẻ một chút, sảng khoái giết địch, sảng khoái giết chết đối thủ... Đây mới là cuộc sống!"
Lý Hạo nhịn không được nói: "Thự trưởng cái này..."
"Gọi ta là Vương ca!"
Vương thự trưởng cười to nói: "Ta nói rồi, bên trong quá ủy khuất, quá nặng nề, không cần cái này cái kia, đi ra ngoài, chúng ta đã là người tự do, nên thoải mái thì thoải mái, hiểu chưa?"
Lý Hạo trợn trắng mắt.
Ngươi thay đổi cũng quá nhanh rồi, ai là lão đệ của ngươi, ngươi cũng bao nhiêu tuổi rồi?
Trong khi nói chuyện phiếm thì Lý Hạo đã bay đến chỗ Đế cung.
Trực tiếp dẫn Vương thự trưởng vào trong phạm vi của Đế cung, tiểu thụ hơi kinh ngạc, Vương thự trưởng cũng không quan tâm, nhìn thoáng qua Đế cung phía sau tiểu thụ, cảm khái: "Hành cung không bằng năm đó, cảnh còn người mất, năm đó ta đã từng tới mấy lần, không nghĩ tới bây giờ cũng đã hoang phế."
Tiểu thụ có chút cảnh giác, nhưng không lên tiếng.
Lý Hạo cười nói: "Đế Vệ tiền bối, không cần để ý, chúng ta cần phải đi, nơi này trực tiếp phong bế đi!"
Tiểu thụ không nói gì, cấp tốc hóa thành một gốc cây nhỏ óng ánh sáng long lanh.
Vương thự trưởng cười nói: "Ngươi cũng muốn ra ngoài? Được đấy, đến đây, leo lên trên bả vai ta, đi cùng ta, khỏi để ngươi bị xoắn nát! Lý lão đệ, ngươi chịu đựng được không?"
"Miễn cưỡng có thể!"
"Vậy là tốt rồi, bằng không, hiện tại ai xử lý ngươi, ta, thủ vệ Đế cung này, còn có năm vị tướng quân phụ trợ đều xong đời, một mẻ hốt gọn luôn!"
Miệng quạ đen gì đâu!
Lý Hạo thầm mắng, ai có thể xử lý ta trên đất này?
Nói đùa gì vậy!
Huống chi, ngươi không phải khôi phục sao?
Gia hỏa này sao lại nói nhiều như vậy.
Tiểu thụ cũng rất khó chịu, sớm biết còn có người cùng đi với Lý Hạo... Ta sẽ không đi, luôn cảm thấy ánh mắt gia hỏa này nhìn mình không thích hợp.
Vương thự trưởng giống như cảm giác được, cười to nói: "Đáng tiếc là cây dương, không phải cây ăn quả, bằng không, còn có thể làm quả ướp lạnh ăn, năm đó Chiến Thiên thành dẫn cây hòe vào, ta đã cảm thấy không ổn..."
Lý Hạo lười tiếp lời, sau khi vị này ra ngoài thì vẫn mãi nói dông dài.
Hắn mang theo tiểu thụ rời khỏi đây.
Di tích Đế cung chấn động một chút, Lý Hạo mơ hồ thấy được một gốc đại thụ khô héo bao trùm toàn bộ Đế cung, hiển nhiên, tiểu thụ dùng thân thể tàn phế của phụ thân nó bao phủ lấy Đế cung....
Khi Lý Hạo hội hợp với Hoàng Vũ, hơn vạn quân đội đã mặc áo giáp, yên tĩnh im ắng.
Trên đại giáo trường, an tĩnh đến mức dọa người.
Giống như không có người sống.
Khi thấy hơn vạn chiến sĩ mặc áo giáp, Vương thự trưởng hơi giật mình, giờ khắc này mới có vẻ hơi đứng đắn, giống như thấy được gì, thấy được Chiến Thiên quân trước đây, dù thực lực không thể so sánh nổi.
Nhưng quân đội này, quân kỷ ngược lại là vô cùng sâm nghiêm.
Ông nhìn Hoàng Vũ, không nói gì.
Mà Hoàng Vũ, cũng chỉ là nhìn thoáng qua Vương thự trưởng, khẽ nhíu mày, cũng không nói gì, ông không nhận ra được, cũng không thể nào nhận ra, chẳng qua là cảm thấy Lý Hạo không biết từ chỗ nào lại mò ra cường giả, cảm giác rất mạnh.
Thật là có bản lãnh!
Lý Hạo không nói gì, rất nhanh, một chiếc tàu chiến trên không xuất hiện, Hoàng Vũ hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Lên thuyền!"
Hơn vạn tướng sĩ không nói một lời, cấp tốc lên thuyền.