Chương 150: Chữa Thương
Viên Thạc nhanh chóng chạy về nhà kho bên kia, nhà kho đã vỡ vụn.
Ông nhìn thoáng qua Lý Hạo còn chưa khô máu, một phát nắm lấy hắn, hai sư đồ cấp tốc lao vào trong bóng tối.
Sắc mặt ông đỏ bừng, sau một khắc, ông phun ra một ngụm máu tươi, có điều chúng đều bị ông làm cho bốc hơi trong nháy mắt.
"Lão tử cũng gánh không được... Sao lúc này ngươi lại xảy ra vấn đề..."
Ông cảm nhận được ngọc kiếm của Lý Hạo đang truyền lại năng lượng, chữa trị cho lục phủ ngũ tạng vỡ nát của hắn. Thấy thế, ông bèn từ bỏ ý định đoạt lấy ngọc kiếm.
Nghĩ lại cũng thấy sợ, mới nãy trang bức quá tay!
Đấu Thiên đỉnh phong gì chứ... Ông thật sự chưa đạt tới.
Dĩ nhiên cũng không kém bao nhiêu.
Mấu chốt là thương thế quá nặng, chậm thêm bước nữa chưa chắc ông đã có thể bảo trì hình tượng cao nhân, thổ huyết là chuyện tất nhiên.
"Khụ khụ khụ..."
Tiếng ho khan không ngừng, lần này là ho thật.
Bây giờ sắc mặt Viên Thạc không còn là xám trắng, mà là trắng bệch toàn bộ.
Ông nắm lấy Lý Hạo, nhanh chóng trốn chạy.
Chạy trước thì tốt hơn!
Nếu không lại có người tới, hoặc là tên Hoàng Vân nhị hóa kia bỗng nhiên động tâm tư muốn thử dò xét ông, hoặc là giết ông thì ông cũng sẽ không có biện pháp chống cự.
"Chạy trước, tránh đi... Đợi ổn rồi thì trở ra sau!"
Viên Thạc thầm nghĩ thế, lại nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, nhớ đến lúc mở ra khóa siêu năng, ánh mắt ông hơi khác thường.
Mộng siêu năng của ông đã tan tành.
Cái gì mà khóa siêu năng!
Đây không phải là đường tắt mở ra siêu năng, đó là hệ thống phòng ngự bảo vệ ông. Đáng chết, rốt cuộc siêu năng là cái gì?
Từ bỏ nội kình tự thân cố gắng tích lũy bấy lâu, thu hoạch được siêu năng... Đây là uống rượu độc giải khát!
Nhìn thì cường đại nhưng lại như tòa lầu lơ lửng giữa không trung.
Xem ra việc siêu năng quật khởi có vấn đề!
"Khụ khụ khụ..."
Viên Thạc phun ra một ngụm máu lần nữa, vừa định làm bốc hơi thì chợt phát hiện máu tươi đã biến mất. Ông nhìn lại... Hóa ra có một con chó đi theo cạnh ông, vừa thấy ông phun ra thì nó đã nhanh nhảu nuốt sạch.
Viên Thạc biết con chó này, nó vẫn luôn đi theo Lý Hạo.
Ông khẽ nhíu mày, "Ngươi sắp thành tinh? Nuốt máu của ta, nuốt máu Lý Hạo... Chó thấy máu người, một khi khát máu thì chính là họa lớn!"
Ông có lòng muốn giết nó.
Đúng vậy, bởi vì con chó ấy lại nuốt máu!
Vừa định động thủ, bỗng nhiên, Hắc Báo buồn nôn phun ra máu của ông, dáng vẻ hơi ghét bỏ. Nó nhìn về phía Viên Thạc, trong mắt chó lộ ra sắc thái khinh thường, máu này... Thật buồn nôn!
Viên Thạc sững sờ, lại nhìn Hắc Báo, bỗng chốc ông bật cười: "Thì ra là vì năng lượng. Mũi chó nhà ngươi đúng là thính thật!"
Trong máu Lý Hạo ẩn chứa một nguồn năng lượng đặc biệt.
Con chó này không phải là vì khát máu, mà là nó muốn thôn phệ nguồn năng lượng kia.
"Thôi!"
Đây là chó của Lý Hạo, ông cũng lười quản, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Mặc kệ mọi chuyện, trước cứ lo chạy thoát bảo toàn mạng sống cái đã.
. . .
Viên Thạc rời đi trước, lại không biết hậu trường phía sau đã tạo thành oanh động cực lớn.
Tin tức thông qua đủ loại biện pháp, cấp tốc truyền tới các nơi trong nháy mắt.
Huyết chiến Ngân Thành!
Đoạn Thiên Thần Sư tử trận, con trai của thủ lĩnh Hồng Nguyệt - Ánh Hồng Nguyệt đã bị giết, 10 tên Siêu Năng Giả Nguyệt Minh và một đám võ sư đều chết trận.
Mà tất cả những điều này đều là do kẻ đầu têu Viên Thạc gây ra!
Lão ma đầu hoành hành Ngân Nguyệt hành tỉnh hai mươi năm trước, nay lại tấn cấp Đấu Thiên đỉnh phong, trong nghịch cảnh chém giết Đoạn Thiên Thần Sư. Bấy giờ, tin tức đó thậm chí bắt đầu từ Ngân Nguyệt hành tỉnh lan truyền sang các khu vực khác.
Hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên Ngân Nguyệt hành tỉnh mất đi một cường giả siêu việt Nhật Diệu.
Trong nháy mắt, tứ phương oanh động!
. . .
“Phụt!”
Lại một ngụm máu tươi bị phun ra.
Lý Hạo mơ màng trợn mắt, Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật thẳng đến giờ phút này vẫn còn đang vận chuyển, bạo động trong cơ thể dần bình ổn một ít.
Nhưng số năng lượng màu đỏ vẫn đang không ngừng dũng mãnh tràn vào, thậm chí Lý Hạo cảm giác kinh mạch toàn thân đều bị lực lượng ấy ngăn chặn, có cảm giác cứng lại, không có cảm giác đau đớn, chỉ có chết lặng!
Phảng phất thân thể này không phải là của hắn!
“Tỉnh rồi?”
Giọng lão sư truyền đến bên tai.
Lý Hạo mở mắt, ánh mắt đầy mỏi mệt, thấy được lão sư bên cạnh đang chơi với một con chó con màu đen, không phải ai khác mà chính là Hắc Báo.
“Lão sư!”
Lý Hạo ho khan một tiếng, lại ho ra một ngụm máu tươi, xen lẫn trong đó còn mang theo vài tia máu đen.
Viên Thạc hiện tại cũng rất mỏi mệt, chẳng qua ông vẫn canh giữ cho tiểu đồ đệ nhà mình suốt một ngày, bây giờ thấy Lý Hạo cuối cùng cũng thanh tỉnh, khôi phục ý chí, ông cũng lười nói câu nào, trực tiếp đoạt tiểu kiếm như mấy tên cường đạo.
“Để ta hút!”
Lý Hạo câm nín, hành động của lão sư... Không phù hợp với thân phận bậc thầy khảo cổ của ông chút nào!
“Lão sư, ta…”
“Ta biết, ta đã xem qua rồi. Năng lượng trong cơ thể ngươi quá nhiều, nhưng giờ đã duy trì một trạng thái cân bằng, tạm thời không chết được. Nếu ngươi không cho lão sư ngươi hút, đợi lát nữa ngươi sẽ có thể nhặt xác cho ta rồi!”
Viên Thạc nói như đùa giỡn, trên thực tế, tình huống thật sự rất nghiêm trọng.
Lúc trước, nếu không phải sợ đoạt tiểu kiếm đi thì Lý Hạo sẽ bị năng lượng đánh sâu vào rồi ép chết thì ông đã sớm đoạt rồi.
Cũng vì hắn là tiểu đồ đệ của ông, đổi thành một người khác thì sao Viên Thạc có kiên nhẫn chờ tới bây giờ?
Giờ đây trong cơ thể ông hệt như một cuộn chỉ rối!
Còn loạn hơn so với Lý Hạo.
Lý Hạo chỉ bị năng lượng đánh sâu vào, còn ông là tiêu sạch năng lượng, nội kình trống rỗng, cộng thêm thần ý đều đã chịu tổn thương không nhỏ, đã chạm tới mức độ tổn thương tinh thần.
Huyết Đao Quyết không hổ là cấm kỵ võ học, Viên Thạc cũng là lần đầu tiên đích thân cảm nhận được chỗ lợi và hại của loại công pháp này.
Công pháp này tuy mạnh, nhưng thật sự không phải là thứ mà người bình thường có thể dùng. Người dùng cũng không chịu nổi cái giá quá đắt ấy.
Ông hấp thu chút tinh quang năng từ ngọc kiếm.
Trong nháy mắt, thương thế trong cơ thể được khép lại một ít, Viên Thạc nhịn không được rên rỉ một tiếng.
Thoải mái!
Cực kỳ thoải mái!
Cảm giác như nắng hạn gặp mưa rào, thật là sảng khoái.
Trước đó mà ông đem theo tiểu kiếm này, có khi còn có thể lại dùng Huyết Đao Quyết lần nữa.
Binh khí của bát đại gia tộc quả nhiên lợi hại vượt ngoài tưởng tượng. Bao gồm cả viên thạch đao kia, nếu không nhờ có thạch đao nơi tay, lấy trình độ Đấu Thiên sơ kỳ hiện tại, chưa chắc ông có thể dễ dàng công phá phòng ngự của tên Siêu Năng Giả tóc dài.
Có thể chém giết Đoạn Thiên Thần Sư thì hiển nhiên không thể không kể đến công lao của hai thứ: thạch đao và Huyết Đao Quyết.
Trận chiến đêm qua thắng được cũng coi như may mắn.