Chương 149: Kết Tử Thù
Ầm!
Thiên địa như hồng lô, thần ý bộc phát.
Chấn!
Bấy giờ, Viên Thạc thế như chẻ tre, trong chớp mắt đã hóa thành tồn tại như một tôn ma thần, Khí Huyết Trường Long trên đỉnh đầu nhanh chóng dung nhập vào cơ thể, Viên Thạc lập tức dung luyện ra một thanh huyết đao!
Trường đao huyết sắc ấy lập tức chui vào trong thạch đao.
Thạch đao nho nhỏ trong tay lần này đã biến lớn, Viên Thạc cầm nó chém ra một đao, một đao này chém cho bầu trời đều biến thành huyết sắc!
"Siêu năng thì tính là cái rắm gì!"
Viên Thạc cuồng ngạo rống lên.
Sắc mặt tên cường giả tóc dài ở đối diện đại biến, kinh hoảng gầm lên một tiếng, bộc phát ra toàn bộ năng lượng thần bí.
Giờ đây, nguồn năng lượng này thật sự giống hệt thái dương chiếu sáng đại địa, không nói toàn bộ Ngân Thành, ít nhất toàn bộ vùng ngoại thành đều biến thành một mảnh quang minh.
Đêm đen hóa ban ngày!
"Viên Thạc, là ngươi bức ta..."
"Bức con mẹ ngươi!"
Viên Thạc không đợi gã nói dứt lời thì đã chém tiếp một đao!
Một tiếng 'ầm' vang lên, cường giả tóc dài vừa mới tụ tập năng lượng thần bí, trực tiếp bị một đao này chém vỡ nát, không chỉ như vậy, một đao của ông cũng không dừng lại, mà lại lần thứ hai điệp kình đánh về phía người trung niên tóc dài lần nữa!
Đối phương mặt xám như tro, trong mắt hiện rõ biểu cảm không thể tin được!
Sao có thể?
Gã đã ngưng tụ năng lượng thần bí toàn thân, thế mà còn bị một đao chém nát...
"Trương gia đao!"
Giờ khắc này, gã nghĩ tới thứ đó.
Mang theo không dám tin, Viên Thạc... Làm sao có thể có thể sử dụng Trương gia đao, điều đó không có khả năng!
Trương gia đao là vật phẩm siêu năng, cho dù Viên Thạc đạt được thì cũng không thể sử dụng nó.
Không chỉ Trương gia đao, binh khí của các nhà khác cũng thế, đều là huyết mạch nhà mình mới có thể sử dụng.
Dù người trong tổ chức đoạt được thì thật ra số binh khí ấy cũng đều là cái thùng rỗng, chỉ có thể vận dụng sơ sài. Trừ khi tất cả tám mạch cùng hội tụ, dùng huyết mạch của Lý Hạo kích phát Tinh Không Kiếm, đánh vỡ hoàn toàn phong ấn của bát gia thì mới có hi vọng thực sự vận dụng được số binh khí này.
Nhưng... Viên Thạc không có huyết mạch bát gia, chớ nói chi là huyết mạch Trương gia, sao ông ta có thể dùng năng lực của Trương gia đao được?
Đáng tiếc, hiện giờ không ai có thể giải đáp cho gã tất cả những nghi vấn đó, mà về sau cũng không thể, bởi vì...
Trước mặt gã, một ánh đao nhanh vượt xa tưởng tượng đã bổ xuống trong nháy mắt, chém thân thể gã thành hai nửa.
Viên Thạc hạ xuống từ giữa không trung, phun ra một ngụm máu tươi.
Lần này là thật!
Toàn thân vô lực!
Ông không nói chuyện, lần nữa vung đao, cắt thân thể đã bị chém thành hai nửa của kẻ địch thành trăm ngàn mảnh.
Nếu làm vậy mà còn không chết nữa thì ông thật sự bái phục.
Ông cũng không quay đầu lại, đạp không rời đi như chim bay, không quản Lý Hạo, cũng không còn sức quản.
Bước một bước ra ngàn mét, tốc độ nhanh tới đáng sợ.
Viên Thạc đã đánh cược cái giá quá lớn, cho nên thừa dịp hiệu quả của « Huyết Đao Quyết » còn chưa mất hết đi, ông phải nhanh chóng tiến về phía chiến trường của hai tên Nhật Diệu.
Nếu đã quyết định ra tay, vậy thì phải giết hết!
Bay được nửa đường, ông tiện tay chém một đao, vạch phá thương khung!
Phốc phốc!
Bốn cái đầu gần như đồng thời rơi xuống.
Đám người Lưu Long nhìn ông như tựa như đang nhìn thấy một tôn ma thần giáng thế, không tự giác được sinh lòng kính phục, cảm xúc không dám tin, sợ hãi, kinh hỉ, vui vẻ, ngưỡng mộ... đều có.
Viên Thạc!
Vị võ sư lợi hại nhất của giới võ đạo Ngân Thành!
Bất quá Viên Thạc lúc này không rảnh để ý bọn họ nghĩ thế nào, trông thấy tên Siêu Năng Giả hệ Lôi muốn chạy trốn, Viên Thạc liền quát lớn: "Hoàng Vân, ngăn hắn lại, nếu không, ta sẽ làm thịt ngươi luôn!"
Ầm!
Gió lốc bạo tạc!
Hoàng Vân cũng hãi hùng khiếp vía, nhất thời đứng ngây ra.
Thắng rồi sao?
Viên Thạc dùng đao chém chết Đoạn Thiên Thần Sư rồi ư?
Má nó, Ngân Thành... Không, Ngân Nguyệt hành tỉnh sắp biến thiên rồi, một vị Siêu Năng Giả đỉnh cấp siêu việt Nhật Diệu chết tại đây, mà người giết gã lại là một võ sư!
"Chặn gã!"
Một tiếng gầm thét, cuồng phong xen lẫn mưa to và sấm sét điên cuồng va vào nhau.
Viên Thạc muốn tới giết người!
Ông nhất định phải ngăn tên Siêu Năng Giả hệ Lôi kia lại!
Mà lần này, cường giả lôi đình đã lộ ra chân dung. Hóa ra là một thanh niên tuổi tác không lớn lắm, sắc mặt gã tái nhợt, thấp giọng quát: "Hoàng Vân, ngươi dám cản ta! Hồng Nguyệt sẽ không bỏ qua cho Tuần Dạ Nhân! Tuần Dạ Nhân yếu kém hơn nhiều so với ba tổ chức lớn, ngươi muốn Hồng Nguyệt toàn diện khai chiến với các ngươi đúng không?"
Hoàng Vân bật cười, "Tiểu tử, dù ba tổ chức siêu năng lớn đúng là rất mạnh, thế nhưng nếu các ngươi dám đến, vậy cũng đừng mong sống sót trở về! Thật sự cho rằng quân đội của bọn ta ăn chay chắc?"
Bình thường thì đúng là thực lực kém hơn, đây là sự thật mà Hoàng Vân không thể chối bỏ.
Bất quá đến thời điểm then chốt, ba tổ chức lớn mà dám cường công, cùng lắm thì cùng chết một chỗ thôi!
Hai bên chế ước lẫn nhau, ai sợ ai?
"Khốn khiếp... Thả ta đi... Hoàng Vân, thả ta đi, Hồng Nguyệt sẽ cung cấp cho các ngươi ba nghìn... Không, mười nghìn khối năng lượng thần bí!"
Hoàng Vân động lòng ra mặt, có điều tiếp đó lại không rên một tiếng, điên cuồng oanh kích!
Đừng làm loạn!
Viên Thạc đã tới sát phía sau!
Ngoan nhân hai mươi năm trước, nay đã bước vào Đấu Thiên... Không, có lẽ là đã siêu việt Đấu Thiên.
Ông ngẫm lại cũng cảm thấy đáng sợ.
Không phải ta không muốn, mà là ta không dám thả ngươi đi!
Nếu không, lão đầu tử kia thực sự có can đảm giết chết ta.
Mấy năm nay Tuần Dạ Nhân hợp tác với Viên Thạc, chịu không ít thiệt thòi. Đó còn là tình huống Viên Thạc mới chỉ ở cấp Phá Bách, bây giờ ông đã là Đấu Thiên, thậm chí vượt ngưỡng Đấu Thiên... Hoàng Vân lại càng không dám trêu chọc vị đại lão này!
Rất nhanh, Viên Thạc đã đuổi tới!
Ông chém một đao vào không trung, đao quang màu đỏ ngòm chiếu rọi hư không, dưới một đao đó, Lôi Ảnh vỡ nát!
Cường giả lôi đình kia kinh hoảng gào thét: “Viên Thạc! Mau thả ta ra. Ngươi mà dám giết ta thì ngươi nhất định phải chết, phụ thân ta chính là..."
"Ánh Hồng Nguyệt?"
Viên Thạc cười lạnh: "Tiểu tử, ngươi còn non lắm! Ta biết phụ thân ngươi, lãnh tụ của Hồng Nguyệt đúng không?! Hai mươi năm trước hắn cũng là võ sư Phá Bách, từng bị ta dùng một quyền đánh cho quỳ xuống đất cầu xin tha thứ! Mấy năm nay chẳng qua lão tử tránh hắn, nếu không đã sớm ra khỏi Ngân Nguyệt hành tỉnh! Hai chúng ta vốn có thù sâu! Ngươi giống cẩu tạp chủng kia như khuôn đúc, không nghĩ tới con của hắn lại đích thân đến đây!"
Hoàng Vân biến sắc!
Con của Ánh Hồng Nguyệt?
Mà Viên Thạc lại lần nữa vung đao, dùng một đao chém gã vỡ đầu, khóe môi nhếch lên, "Ngu ngốc! Cha ngươi một lòng muốn giết ta, cũng nhìn ta chằm chằm mấy thập niên, không phải ta còn chưa chết hả? Giết ngươi thì hắn có thể làm gì? Diệt Tuần Dạ Nhân trước rồi nói!"
"..."
Hoàng Vân câm nín.
Lời nói này... Đúng là các ngươi đã kết thù nhiều năm, nhưng cũng chỉ là ghét bỏ bình thường, đâu tới mức gặp mặt là chém. Nhưng bây giờ ngươi lại giết con hắn, đây không phải là muốn kết tử thù sao?
Viên Thạc cũng không quay đầu lại, đạp không đi như chim bay lần nữa, giọng nói xa xa truyền đến: "Tất cả chiến lợi phẩm đều là của ta! Ta đi xem Lý Hạo trước, đưa tất cả mọi thứ đến cổ viện Viên gia, trừ khi... Hoàng Vân ngươi cũng muốn ăn một đao của ta!"
Sắc mặt Hoàng Vân tái nhợt.
Không nói gì.
Quá đáng sợ!
Võ phu đến mức này, thật là đáng sợ!
Ông nhịn không được, vội hỏi: "Viên lão... Rốt cuộc ngươi đã đạt tới cảnh giới gì?"
Đấu Thiên?
Đấu Thiên có thể giết Đoạn Thiên Thần Sư sao?
Vừa rồi giết con của Ánh Hồng Nguyệt cũng chỉ nhẹ nhàng như cắt cổ gà, thực lực này cũng quá khiếp đảm rồi đi!
"Đấu Thiên đỉnh phong mà thôi!"
Lời nói của Viên Thạc văng vẳng từ xa vang lên, lại làm rung động tất cả mọi người có mặt ở đây.
Đấu Thiên đỉnh phong!