Chương 148: Ngươi Điên Rồi!
Nơi xa.
Sắc mặt cường giả tóc dài kia lại thay đổi.
Gã một mực bị Viên Thạc cường công áp chế.
Ban đầu gã có ý triệu hồi huyết ảnh, phụ gã đánh giết Viên Thạc. Chỉ cần Viên Thạc bị huyết ảnh kiềm chế một thoáng thôi là gã có thể thở một hơi, khôi phục chiến lực thật sự để xử lý tên khốn Viên Thạc này.
Thế nhưng... Triệu hoán mất hiệu lực!
Huyết ảnh cũng không tới tụ hội.
Đáng chết!
Đã xảy ra chuyện gì?
Gã không rảnh đi xem, cũng không có thời gian, bởi vì Viên Thạc làm gì cho gã cơ hội đó, ông vẫn đang liên tiếp cường công cực kỳ bá đạo.
Võ sư Đấu Thiên như ông lại có nội kình mạnh mẽ vượt xa Đấu Thiên, lực phá hoại tràn đầy cực hạn, đó căn bản không phải thứ mà Đấu Thiên bình thường có thể sở hữu được. Lực phá hoại dạng này, xét từ đẳng cấp thì đã vượt qua nội kình rất nhiều.
Đúng lúc này, Viên Thạc chợt bạo hống một tiếng, trên thân bỗng hiện ra từng thanh xiềng xích.
Ông muốn phá vỡ khóa siêu năng, tấn cấp siêu năng, đánh giết tên cường địch trước mặt.
Rắc!
Một thanh khóa siêu năng trực tiếp nổ văng ra, thực lực Viên Thạc cũng càng thêm cường đại hơn.
Sau một khắc, ông tung ra một quyền, nhật nguyệt biến sắc!
Khí huyết tựa một con Cự Long quấn quanh cường giả tóc dài.
Kim quang sáng chói bộc phát ra trên thân tên Siêu Năng Giả, sát ý tràn ngập, đánh cho Khí Huyết Trường Long không ngừng vỡ vụn.
Hai người đều sát công đến đỏ cả mắt!
Bất chợt, một mắt khóa vỡ ra, Viên Thạc lại càng cường đại thêm.
Nhưng chỉ chốc lát, sắc mặt ông đột ngột biến hóa, bỗng ông cắn răng một cái, rống lớn lên. Ông quát lớn một tiếng, đánh toàn bộ luồng năng lượng thần bí vừa sản sinh ở thể nội ra ngoài, trực tiếp bùng phát!
Luồng năng lượng thần bí mạnh mẽ ấy trực tiếp nổ tung bên ngoài cơ thể, vụ nổ khiến gã trung niên tóc dài không khỏi thổ huyết lần nữa!
"Ngươi điên rồi!"
Cường giả tóc dài rung động, vừa rồi nguyên năng thần bí đã sản sinh trong thể nội của Viên Thạc, đại biểu ông có hi vọng nhanh chóng tấn cấp siêu năng.
Nhưng ở giây tiếp theo, Viên Thạc lại trực tiếp nổ nát nguyên năng thần bí, đây là nơi phát ra năng lượng, phá nát cái này đại biểu Viên Thạc từ bỏ cơ hội tấn cấp thêm một bước.
Đây không phải điên rồi thì là cái gì?
Sắc mặt Viên Thạc trắng bệch, mang theo một tia cười lạnh, nhìn về phía đối phương, rất nhanh hóa thành lãnh ý: "Yến tước an tri hồng hộc chi chí tai!" (1)
(1) Yến tước an tri hồng hộc chi chí tai (Sử Ký - Trần Thiệp Thế Gia)
Dịch nghĩa: Chim sẻ, chim én làm sao biết được chí hướng của chim hồng chim hộc (thiên nga).
Câu này ý muốn nói những kẻ tầm thường làm sao biết được chí hướng của người mang hùng tâm tráng chí.
Không ngờ cỗ năng lượng thần bí lại ăn mòn nội kình của ông.
Phải biết, nội kình chính là căn cơ của võ sư.
Một khi nội kình bị ăn mòn, nội kình này không phải từ bên ngoài đến mà đến từ trong thân thể, huyết dịch, ngũ tạng luyện hóa ra. Điều này đại biểu nếu nội kình bị ăn mòn thì thân thể cũng sẽ bị trọng thương.
Mặc dù năng lượng thần bí có thể bù đắp lại... Nhưng năng lượng thần bí chỉ là vật đến từ bên ngoài.
Vừa rồi, trong chớp nhoáng ấy, Viên Thạc phát hiện việc tấn cấp siêu năng có thể sẽ xảy ra vấn đề, biến nhiều năm khổ tu của ông hóa thành cát bụi.
Đương nhiên, ông cũng là kẻ quả quyết đến cực hạn! Lập tức đưa ra quyết định từ bỏ!
Còn may mà nguồng nguyên năng thần bí đó cũng không chịu thua kém, ít nhất đã đả thương nặng đối phương lần nữa.
"Không có năng lượng thần bí, ta vẫn có thể giết ngươi!"
Viên Thạc rống to, trong nháy mắt đã hóa thành một con cự hùng, không phải thật sự biến thành gấu, mà nhìn từ khí diễm lại thật sự giống như một con gấu ngựa.
Ông nắm chặt thạch đao trong tay... Viên Thạc cũng phát hiện năng lực phá phòng của thạch đao cực kỳ cường hãn.
Việc ông có thể một mực áp chế gia hỏa này, hiển nhiên không thể bỏ qua công lao của thanh đao được.
Mặc dù ông không khai phát toàn bộ thanh đao, thậm chí còn chưa thể giải phong, nhưng chỉ sức mạnh trong thạch đao cũng đủ cho ông xem như át chủ bài lớn nhất để phá tan phòng ngự từ năng lượng thần bí của tên cường giả đỉnh cấp đối diện.
Ầm!
Viên Thạc như gấu ngựa đạp chân lên đất lần nữa, một cước giẫm nứt mặt đất, đằng không phóng lên cao, điên cuồng ra chiêu oanh sát tên cường giả tóc dài.
Từ đầu tới cuối đều là do ông cường công!
Từng luồng sức mạnh từ thạch đao hiện lên!
Ầm!
Cường giả tóc dài lần nữa bị đánh bay, gã đã bị áp chế hoàn toàn. Từ lúc mới bắt đầu đến giờ, Viên Thạc đều không cho gã điều chỉnh thời gian, điều chỉnh chiến lực, cũng không cho gã cơ hội phản kích.
Lão võ sư Đấu Thiên này quá am hiểu bắt lấy khe hở, ép gã phải lãnh hết tất cả công kích chí mạng.
Mặc dù gã mạnh hơn Viên Thạc, sinh mệnh lực, năng lượng thần bí, lực phòng ngự cũng đều mạnh hơn, nhưng khi gã không cách nào công kích được đối thủ thì hết thảy ưu điểm y đều hóa thành bọt biển.
"Viên Thạc..."
Gã nổi giận gầm lên: "Viên Thạc, chúng ta có thể..."
Bốp!
Viên Thạc đá chân tới, không khí phát nổ, trên chân cũng có đao năng, lực tàn phá cực mạnh. Đá ra một cước đó, ngay cả một ngọn núi nhỏ không cao lắm sau lưng cường giả tóc dài cũng bị ông đá nát vụn trong nháy mắt.
"Giết!"
Viên Thạc lần nữa gầm lên một tiếng, một con rồng lơ lửng trên đầu, Huyết Long, Khí Huyết Chi Long.
Con rồng này sôi trào trong tích tắc.
Chưa đủ!
Lấy thực lực của ông, dù có thêm đao năng, cộng với việc đánh lén nên một mực chiếm thế thượng phong, nhưng đến giờ vẫn không thể đánh chết tên Siêu Năng Giả, điều này đại biểu điều gì?
Đại biểu Viên Thạc còn chưa gây đủ thương thế chí mạng cho kẻ địch!
Viên Thạc không phục!
Trong đầu ông hiện ra vô số cổ tịch, sau một khắc, một môn cổ tịch dừng lại trong đầu!
Huyết Đao Quyết!
Đây là một môn cổ tịch yêu cầu dung hợp khí huyết và tinh thần lực, hóa thành huyết đao, một kích trí mạng.
Chính là loại đấu pháp liều mạng!
Cổ tịch có ghi chép, võ sư thời kỳ cổ văn minh, có người sẽ dùng cái này xem như liều một kích trước khi chết!
Sức sát thương cực lớn!
Đương nhiên, tác dụng phụ cũng lớn không kém!
Huyết Đao Quyết, dung khí huyết, thần ý nhất thể, có thể phát huy ra lực sát thương vượt khỏi cảnh giới, bất quá cái giá phải trả chính là thân thể nhanh chóng suy yếu, thậm chí là tàn lụi tử vong!
Cổ tịch cũng ghi chép thời kỳ cổ văn minh có một vài lão võ sư, vì đối kháng cường địch mà đã chuyên tu luyện môn công pháp này, đến thời khắc mấu chốt thì liều mạng chém giết. Thường sẽ có hiệu quả rất đáng gờm, nhưng về sau môn công pháp đó đã bị cấm dùng, bởi vì hậu quả để lại quá mức tăm tối, đại bộ phận võ sư sử dụng đều đã ngã xuống.
Nhưng lúc này Viên Thạc làm gì còn quan tâm tới chuyện đó?
Huống chi không phải tiểu đồ đệ nhà ông còn có thanh ngọc kiếm có tác dụng chữa trị kia à?
Ai nói ông sẽ chết?
Cũng không phải cứ dùng là chắc chắn phải chết!
Điển tịch còn ghi lại, về sau loại công pháp hung hiểm này cũng có biện pháp giải quyết, chỉ là biện pháp giải quyết thì Viên Thạc không tìm thấy, hơi đáng tiếc.