Chương 147: Chúng Ta Đánh Cược Đi!
"Má nó!"
Giờ khắc này, Lưu Long cũng rung động đến ngây người.
"Đấu Thiên!"
Ánh mắt ông điên cuồng, mang theo khát vọng, mang theo sự không thể tưởng tượng nổi.
Thế mà Viên Thạc đã tấn cấp Đấu Thiên!
Vừa nãy mấy người Liễu Diễm đến, tiểu đội săn quỷ hội tụ, liên thủ cùng ba người của Tuần Dạ Nhân thì mới miễn cưỡng ngăn cản bước chân của bốn tên quỷ diện Siêu Năng Giả.
Nhưng đám người vừa giao thủ một hồi thì bên kia đã bùng nổ đại chiến kinh thiên động địa!
Viên Thạc và một cường giả đỉnh cấp siêu việt Nhật Diệu đang đấu tới long trời lở đất.
Không ngờ chỉ là một Ngân Thành nho nhỏ, vậy mà đêm nay đã bùng nổ chiến đấu trên cấp Nhật Diệu.
Dưới sự rung động, Lưu Long đột nhiên nổi giận, gầm lên một tiếng: "Giết!"
Nhất định phải mau chóng giết mấy tên trước mắt, Viên Thạc... Chỉ sợ không cách nào ngăn cản cường giả đỉnh cao như thế.
Đấu Thiên cũng chỉ có thể so với Nhật Diệu mà thôi.
. . .
Không trung.
Viên Thạc lần nữa đạp đất phóng lên, điên cuồng không gì sánh được, không có chút dáng vẻ chậm chạp của người già.
Song quyền vung ra, từng quyền nối tiếp, trong mỗi quyền còn kèm theo một khối đá be bé tựa như chỉ hổ.
Ban đầu cường giả tóc dài kia không quá để ý đến chỉ hổ này...
Nhưng rất nhanh, khi gã bị chỉ hổ đánh trúng một quyền, năng lượng thần bí phòng ngự ở ngực trực tiếp bị chỉ hổ kia đâm thủng ngay tức khắc, Viên Thạc mượn cơ hội dùng một quyền đánh trọng thương nội phủ của gã nát ra, lúc này cường giả tóc dài mới kịch chấn.
Đây là cái gì?
Vật phẩm siêu phàm?
Vậy mà có thể phá vỡ phòng ngự của Siêu Năng Giả, thậm chí tạo thành vết thương thẳng vào nội phủ của gã?
Hơn nữa, luồng năng lượng thần bí đang trùng kích cực mạnh tràn vào trong cơ thể gã, lập tức công phá lớp phòng thủ của tên Siêu Năng Giả tóc này này.
Mà Viên Thạc cũng không buông tha cơ hội, lần nữa dũng mãnh lao lên tấn công.
Nếu võ sư đã chiếm thế thượng phong, vậy vào lúc này sẽ muốn một mực cường công, thẳng đến khi kẻ địch bị mình đánh chết, hoặc triệt để đánh mất sức chiến đấu mới thôi.
Lý Hạo cũng học theo ông.
Viên Thạc từng nói qua, chỉ có làm địch nhân không còn đứng lên được, triệt để ngã xuống, vô lực phản kháng, khi đó mới là thắng lợi của ngươi!
. . .
Lý Hạo đứng nấp trong một góc mà quan chiến, sợ tới ngây người.
Hắn đờ đẫn quan sát nơi xa, hai cường giả đỉnh cấp đánh cho mặt đất xung quanh vỡ nát, rung chuyển cả đất trời.
Đây mà còn là con người sao?
Đây là Đấu Thiên?
Đúng vậy, đây mới là Đấu Thiên!
Hắn từng nghĩ, Đấu Thiên tuy mạnh nhưng vẫn là nhục thể phàm thai, lực phá hoại có hạn, chưa hẳn đã có lực tàn phá vượt qua lựu đạn có uy lực lớn...
Sự thật chứng minh, tầm mắt của hắn quá thấp!
Viên Thạc đạp một cước phóng lên cao, cú đạp ấy khiến mặt đất trực tiếp vỡ ra.
Khí huyết đốt cháy như hỏa lô thật sự, bốc hơi nước mưa toàn trời, biến nơi đây thành vùng đất khô rang không có lấy một giọt mưa.
Đây là thứ lựu đạn có thể so sánh à?
Một chiêu một thức, chỉ sợ ngay cả hoả pháo cũng không sánh nổi lực phá hoại mạnh mẽ của ông.
Khó trách lực khắc chế của quân đội đối với Siêu Năng Giả càng ngày càng yếu.
Tồn tại cấp Nguyệt Minh trước đó cũng rất mạnh, nhưng vẫn khiến Lý Hạo cảm thấy chỉ cần có đội quân mười mấy hai mươi người, có cường giả trong tay, bố trí thỏa đáng, giết một Nguyệt Minh hoặc Phá Bách thì không phải vấn đề lớn.
Nhưng khi tận mắt chứng kiến cường giả Đấu Thiên chân chính xuất thủ, Lý Hạo lúc này mới biết, coi như thật sự có một ngàn người cầm súng ống trong tay... Trừ khi đối phương choáng váng, liều mạng với ngươi, nếu không ngươi căn bản không làm gì được bọn họ.
Hoàn toàn tương phản, người này chỉ cần cẩn thận một chút, tìm được cơ hội ra tay đột kích thì đội quân ngàn người cũng phải tan tác!
"Đáng sợ!"
Lý Hạo thầm lẩm bẩm, rất nhanh, hắn lại nhìn về phía huyết ảnh trước mặt.
Vậy mà huyết ảnh lại giúp hắn ngăn trở những dư chấn kia... Thật tốt!
Xem ra nó cũng rất lợi hại!
Bởi vì nó có thể đỡ được dư chấn khi hai vị cường giả đỉnh cấp giao thủ.
Sờ lên tiểu kiếm trong tay mình, Lý Hạo cười khổ, tiểu kiếm vẫn chưa giải trừ phong ấn. Trước đó tuy tiểu kiếm có thể làm bị thương đạo huyết ảnh kia, thậm chí đánh cho nó hiện hình, nhưng đối diện với đạo huyết ảnh khổng lồ này... Xác suất thành công có lớn không?
Lực sát thương của tiểu kiếm vốn có hạn, chỉ sợ là không thể.
Lý Hạo lại nhìn ra trận chiến nơi xa.
Viên Thạc thật sự rất mạnh, nãy giờ vẫn luôn một mực cường công, chiếm thế thượng phong, nhưng Lý Hạo tự hiểu, hẳn là lão sư vẫn kém hơn kẻ địch một chút. Bằng không vừa nãy khi ông đánh lén, đánh thương đối phương trước, nếu đối phương có thực lực tương đương ông thì ông đã sớm trấn áp gã xong rồi.
Cường giả chân chính giao thủ, trừ khi thực lực ngang nhau, bằng không dưới tình huống bình thường đều sẽ kết thúc trận đấu rất nhanh.
Đúng vào lúc này, Lý Hạo nhìn thấy huyết ảnh cử động, có vẻ nó muốn di chuyển.
Hình như huyết ảnh có ý chuẩn bị tham gia trận chiến chứ không ở đây bảo hộ hắn nữa.
Chết tiệt! Nếu tên cường giả tóc dài kia có thêm huyết ảnh trợ giúp thì chỉ sợ lão sư khó mà giữ mệnh.
Hiển nhiên bây giờ gia hoả kia đã thanh tỉnh, biết lúc này nhất định phải nhanh chóng giải quyết Viên Thạc trước mới được.
"Shtttt..."
Huyết ảnh mà tham chiến thì đúng là phiền phức lớn.
Lý Hạo sợ chết, cũng sợ đau, càng sợ tự đâm chết bản thân!
Nhưng lúc này hắn không chần chờ chút nào, siết chặt ngọc kiếm trong tay, đâm vào lồng ngực mé trái 'phập' một tiếng!
Máu đầu tim!
Lão sư nói có lẽ phương pháp này sẽ trợ giúp tiểu kiếm giải trừ phong ấn, về phần rốt cuộc được hay không thì... Thử một lần chẳng phải sẽ biết sao?
Đau đớn kịch liệt truyền đến đại não!
Lý Hạo cảm thấy có khi hắn đã đâm quá sâu, bản thân khả năng đã đâm nát trái tim rồi cũng nên.
Đau quá!
Đau khủng khiếp!
Hắn sẽ chết ư?
Không biết!
Mặc kệ nó!
Bất kể thế nào, hắn nhất định phải xử lý đạo huyết ảnh này, tuyệt đối không thể để huyết ảnh tham chiến.
Sau khi tiểu kiếm giải phong có thể làm gì được huyết ảnh không?
Ai mà biết!
Cược đi!
Đêm nay chúng ta đều dùng tính mạng mà đánh cược!
Viên Thạc đánh cược ông có thể đối phó tên tóc dài kia.
Lưu Long đánh cược ông có thể đối phó với mấy tên quỷ diện Siêu Năng Giả.
Mà lúc này, Lý Hạo cũng đang tự mình đánh cược.
Cược thanh kiếm tổ truyền đã liếm qua máu đầu tim trong tay hắn có thể giải trừ phong ấn, đủ sức đối phó huyết ảnh!
"Giết!"
Rút tiểu kiếm ra, Lý Hạo dồn sức đâm một kiếm về phía huyết ảnh trước mắt, dưới tình huống bình thường, hắn không cách nào chạm đến huyết ảnh.
Cho nên nó căn bản không quản hắn làm gì sau lưng.
Nhưng khi tiểu kiếm được Lý Hạo rút khỏi tim, tiểu kiếm bất chợt tràn ra hào quang nhàn nhạt, một kiếm đâm ra, trực tiếp đâm sâu vào “thân thể” huyết ảnh!
"Aaargh!"
Trong lúc mơ hồ, Lý Hạo dường như nghe được tiếng thét thảm thiết của nó.
Huyết ảnh là vật sống sao?
Hắn không biết!
Hắn chỉ biết nhất định phải giết chết nó, bằng không, kẻ chết chính là hai sư đồ nhà hắn. Cho nên sau một khắc, Lý Hạo lại rút kiếm ra, lần nữa đâm mạnh đến!
Tức khắc, huyết ảnh liền cử động, có lẽ việc Lý Hạo đâm nó đã khiến huyết ảnh phát cuồng, thậm chí không cần đến cường giả tóc dài khống chế thì huyết ảnh đã tự chủ trương, lập tức hóa thành sương mù, nhanh chóng tràn vào lồng ngực Lý Hạo.
Năng lượng như hỏa diễm, trong nháy mắt nổ tung trong cơ thể hắn.
Vô cùng mạnh mẽ!
Phong thủy luân chuyển, rất nhanh lại tới lượt Lý Hạo điên cuồng rống to một tiếng, đau đớn quá độ!
Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật khai mở, tinh quang năng hiện lên. Hắn biết huyết ảnh muốn đốt cháy hắn giống như lúc trước từng đốt cháy Tiểu Viễn, nó muốn thiêu chết hắn!
Thế nhưng... Hắn có Tinh Không Kiếm!
Ngay khi lực lượng hỏa diễm trong cơ thể hắn bộc phát, trong nháy mắt đó, Lý Hạo dường như đã thấy được một thế giới khác.
Trong tích tắc, Lý Hạo liền biết lúc trước Tiểu Viễn đã nhìn thấy gì.
Cũng biết vì sao Tiểu Viễn bảo hắn chạy trốn, vì sao cậu ta lại biết người đối phương muốn giết kế tiếp là hắn.
Lúc này, trong mắt Lý Hạo hiện ra diện mạo khác biệt của thế giới.
Ánh mắt xuyên thấu tất cả vật chất!
Có một cái lò Bát Quái lơ lửng huyền phù trên bầu trời Ngân Thành, cực kỳ to lớn!
Bát Quái ấy bao phủ khắp toàn bộ Ngân Thành.
Tám góc của Bát Quái đối ứng với tám phương vị, mỗi một phương vị đều có đầu tuyến liên kết tới nơi nào đó, mà một đầu tuyến trong đó trực tiếp liên kết tới thân thể Lý Hạo, bảy đầu tuyến khác... Đều không ở Ngân Thành! Đều theo cùng một phương hướng!
Giống như có người cưỡng ép lôi kéo bảy đầu tuyến đó đi.
Bây giờ Lý Hạo đã hiểu.
Ngày đó Tiểu Viễn nhìn thấy hẳn là cảnh tượng này, tám đầu tuyến, trong đó một đầu đối ứng với bản thân cậu ta, mà một đầu khác lại đối ứng với chính hắn.
Tiểu Viễn không quá thông minh, nhưng khi thấy cảnh tượng này thì có lẽ cậu ấy liền hiểu, người đối phương muốn giết tiếp theo chính là Lý Hạo - kẻ đã bị kết nối với Bát Quái tuyến.
"Thì ra… cảnh ngươi thấy chính là như vậy?"
Bây giờ hắn không có thời gian suy nghĩ thêm nữa bất cứ thứ gì khác nữa, Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật điên cuồng vận chuyển, một lượng lớn năng lượng tinh quang được hắn thu nạp.
Sức mạnh tinh quang và sức mạnh huyết ảnh đồng thời bộc phát trong cơ thể!
Lục phủ ngũ tạng chấn động, có cái vỡ ra, có điều rất nhanh, số kinh mạch bị năng lượng huyết ảnh phá nát đã được sức mạnh tinh quang lập tức tu bổ, hơn nữa nó còn đang cố gắng xông lên bao trùm, hòng dập tắt lực công kích của huyết ảnh.