Chương 152: Lựa Chọn
Viên Thạc cười ha hả, “Sao vậy? Không vui? Lão sư cho ngươi kiếm lời mà còn dám chê à? Tiểu tử ngươi hấp thu năng lượng quá nhiều, tiêu hao không được, người bình thường không có biện pháp giải quyết, hai ta cùng xuất thân một môn, công pháp ngươi dùng chính là Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, ta cũng vậy, song tu với ta, lấy thực lực của ta thì chắc chắn có thể giúp ngươi tiêu hao hơn phân nửa năng lượng. Đương nhiên, nói vậy nghĩa là ngươi sẽ bị thiệt, năng lượng ngươi vất vả hấp thu sẽ bị ta đoạt đi hơn phân nửa!”
“Thật ra còn một biện pháp khác...”
Viên Thạc chậm rãi nói: “Biện pháp thứ ba là chờ! Từ từ hấp thu, hấp thu từng chút một, lấy tình huống của ngươi, ta cảm thấy trong một hai năm tới có thể sẽ hấp thu xong. Hấp thu xong rồi thì ngươi sẽ trở thành Phá Bách đỉnh phong, thậm chí là Đấu Thiên. Dĩ nhiên cái sau thì hy vọng không quá lớn, Đấu Thiên chủ yếu ở chỗ thần ý, đây chỉ là năng lượng, nhưng chắc chắn trăm phần trăm sẽ là Phá Bách đỉnh phong!”
Chỉ cần Lý Hạo bằng lòng chờ đợi một hai năm, hẳn là hắn có thể hấp thu xong số năng lượng khổng lồ ấy, trở thành võ sư Phá Bách đỉnh phong. Kỳ thật tốc độ như thế đã làm vô số người hâm mộ không thôi.
Đối với võ sư mà nói, một hai năm thật sự không tính là lâu.
Nhưng Viên Thạc không nhắc tới phương pháp này đầu tiên, bởi vì ông biết đồ đệ nhà mình chưa chắc đã an tâm chờ đợi trong quãng thời gian dài như vậy.
Năng lượng hấp thu không được, kinh mạch tắc nghẽn, cho dù Lý Hạo không bị kẻ địch truy sát thì cũng chẳng thể thảnh thơi mà nằm trên giường như phụ nữ dưỡng thai, cả ngày không làm gì, chỉ có thể an tâm nằm đó hấp thu từng chút một được.
“Nếu bây giờ ngươi song tu với ta, ta sẽ hút phần lớn lực lượng đi, ngươi chỉ có thể hấp thu một phần nhỏ, tuy cũng có thể tăng lên không ít, đạt đến Trảm Thập đỉnh phong không khó, nhưng muốn tấn cấp Phá Bách thì e là không khả thi!”
Viên Thạc cười tủm tỉm nhìn hắn: “Nói xem, ngươi nghĩ thế nào?”
“Còn nữa, ta quên nói, biện pháp cắt thịt lấy máu đầu tiên chính là thả lỏng năng lượng, thật ra cũng có thể hấp thu một phần. Nói không chừng còn hấp thu nhiều hơn so với việc song tu cùng ta, có lẽ có thể mau chóng bước vào Phá Bách!”
Ba lựa chọn, song tu có vẻ sẽ khiến Lý Hạo đạt được ích lợi nhỏ nhất.
Bởi vì Viên Thạc quá mạnh!
Ông tham dự vào sẽ hút đi hơn phân nửa năng lượng trong cơ thể hắn.
Lý Hạo suy xét một hai, đoạn hỏi: “Lão sư, có lựa chọn thứ tư không?”
“Hả?”
Biện pháp thứ tư ở đâu ra?
Viên Thạc nhìn hắn, hơi nghi hoặc, tiểu tử ngươi còn nhiều thủ đoạn hơn ta à?
Lý Hạo ngượng ngùng nói: “Ta nhớ rõ lão sư từng bảo, ta có một sư tỷ đang ở Bạch Nguyệt Thành, nàng có được ngài dạy Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật không? Nếu có thì...”
“Cút!”
Viên Thạc hết chỗ nói!
Ảo tưởng tốt quá đi mất!
Thêm nữa, bây giờ mà chạy đến đó tìm sư tỷ ngươi thì không biết sẽ có bao nhiêu người nhìn chằm chằm chúng ta, điệu thấp một chút, chữa thương trước rồi nói, còn sư tỷ ngươi thì…
Nghĩ tới đây, Viên Thạc sờ sờ lên cái cằm không râu, “Ngươi đừng nghĩ đến sư tỷ ngươi nữa! Huống chi nha đầu đó cũng đã hơn ba mươi, hoa tàn liễu rũ. Người trẻ tuổi như ngươi thật đúng là chay mặn đều không kiêng!”
“…”
Lý Hạo câm nín, vô lực lắc đầu, cuối cùng đành quyết định: “Song tu đi. À không, đừng dùng từ song tu đó nữa, ta nghe sẽ thấy khó chịu! Ngài đổi từ khác đi, ta chọn cách này!”
“Xác định?”
“Đương nhiên!”
Lý Hạo cười ha hả nói: “Lão sư mạnh hơn mới là căn cơ bảo mệnh cho ta! Tựa như lần này, nếu không có lão sư ra tay thì ta đã sớm bị bọn chúng đốt thành một đống tro rồi!”
Thật ra vừa nghe lão sư nói là hắn đã chọn ngay phương pháp thứ hai, bởi vì có thể chia sẻ được chỗ tốt với Viên Thạc, kể từ đó, lão sư có lợi thì hắn cũng thế, chỉ là nghe hai từ song tu thì hơi khó chịu mà thôi.
Bằng không, cho dù chính hắn thật sự tới Phá Bách đỉnh phong thì có tác dụng gì?
Thế lực của đối phương cực mạnh!
Vừa đối đầu đã mang cường giả Tam Dương tới tập sát, cao hơn hai bậc so với Phá Bách. Lý Hạo không có Viên Thạc che chở thì còn chơi cái quái gì nữa!
Viên Thạc nở nụ cười, “Ta biết rõ tiểu tử ngươi không ngu ngốc! Nói cho ngươi ba lựa chọn, thật ra chỉ có một. Ngươi không muốn song tu cũng phải song tu, lão tử bây giờ đói khát khó nhịn, nội kình cả người đều sắp không động đậy nổi. Nếu gia hỏa ngươi mà không phải đồ đệ của ta, ta đã sớm nhân lúc ngươi ngủ mà hút khô ngươi rồi!”
“…”
Lý Hạo cười gượng, “Lão sư, chúng ta là phe chính nghĩa, ngài nói năng thế này làm ta cảm thấy chúng ta là người xấu mất!”
“Vô nghĩa!”
Viên Thạc không cho là đúng, “Hai mươi năm trước, võ sư hoành hành, lão sư ngươi từng ỷ vào một đôi thiết quyền, quét ngang tứ phương, đánh chết không biết bao nhiêu người! Bọn họ đều gọi ta là Viên lão ma! Hơi khó nghe thì kêu ta là Viên hầu, ta chủ tu Ngũ Cầm thuật, tốc độ cũng nhanh, gọi thế cũng không tính sai!”
Dù sao cũng đều là những danh hào không dễ nghe chút nào.
Ngân Nguyệt tam thương gì đó đều không liên quan tới ông, ông chính là lão ma đầu.
Chỉ là từ khi siêu năng quật khởi, ông mới điệu thấp đi hẳn so với trước mà thôi.
“Ít nói nhảm, nhanh bắt tay vào làm thôi. Ngươi đã nằm mê man cả một ngày. Bây giờ Ngân Thành không sao, Tuần Dạ Nhân cũng đã cảnh giác, tạm thời Hồng Nguyệt sẽ không dám tùy tiện phái người tới, thế nhưng chúng ta cũng phải nhanh chóng trở về!”
“Gấp vậy à?”
Thật ra Lý Hạo không quá sốt ruột, kết quả không chờ hắn nói xong, Viên Thạc đã hận rèn sắt không thành thép mà mắng: “Ngươi là đồ ngốc à? Chúng ta giết bao nhiêu người, giết một Tam Dương, một Nhật Diệu, sáu Siêu Năng Giả, còn cả một ít võ sư, tổng cộng bao nhiêu đồ tốt? Bao nhiêu năng lượng thần bí? Không thừa dịp cường giả Tuần Dạ Nhân chưa tới, nhanh quay về thu chiến lợi phẩm lại, chẳng lẽ chờ Tuần Dạ Nhân tới thì lão sư ngươi lại vì chút chiến lợi phẩm mà trở mặt với bọn họ sao? Lần này bọn họ cũng xuất động một Nhật Diệu, tiếp theo còn phải giúp chúng ta gánh tội thay, che chở cho chúng ta. Ngươi nói xem có thể trở mặt không?”
“Không thể!”
Lý Hạo lắc đầu.
“Không sai!”
Viên Thạc tươi cười: “Bây giờ chỉ có Hoàng Vân ở đây, hắn sợ ta, chắc chắn không dám tranh với ta, đồ vật để đó đều là của ta! Nhưng nếu có thêm cường giả Tam Dương tới thì khẳng định Tuần Dạ Nhân sẽ muốn phân một chén canh, không để lại cho chúng ta miếng thịt ngon nào! Cho dù hai ta không dùng được thì để đội trưởng của ngươi và cô nàng ngực to kia dùng cũng tốt, hiểu chưa?”
Ngày đây là đang nói Liễu Diễm?
Lý Hạo hết chỗ nói rồi, chiến đấu kịch liệt như thế mà lão sư còn có tâm tư để ý việc này, thật là… Già mà không đứng đắn!
Trước kia cũng đâu thấy ngài vô sỉ như vậy!
Chẳng lẽ trước kia đều là giả bộ?
Dám lắm!
Trước kia lão sư không có biện pháp, đánh không lại đối thủ, điệu thấp dưỡng lão, ngụy trang thành một vị giáo sư già ở cổ viện. Hiện tại thực lực mạnh mẽ, đã thế còn tự tay chém giết một tồn tại cấp Tam Dương, tự nhiên tính cách cũng khó kìm nén.