Chương 153: Năng Lượng Hữu Hạn
“Nhanh lên, đừng chần chờ nữa!”
Viên Thạc thúc giục, dứt lời liền ném ngọc kiếm qua cho Lý Hạo, “Cảm giác năng lượng không dồi dào bằng lần trước, xem ra hẳn là hữu hạn. Đáng tiếc, không biết tự thân ngọc kiếm có thể khôi phục hay không, luồng năng lượng này dùng quá tốt! Nếu không thể khôi phục thì thủ đoạn bảo mệnh của chúng ta sẽ bị giảm sút nghiêm trọng!”
Ông hơi tiếc nuối, vừa rồi khi hấp thu, rõ ràng có cảm giác năng lượng không mạnh bằng trước đó rồi, rất mỏng manh.
Đương nhiên, để Lý Hạo hút thì vẫn còn có thể hút liên tục một đoạn thời gian nữa.
Nhưng một Đấu Thiên như ông hút thì sẽ không duy trì được bao lâu, cho nên Viên Thạc đã từ bỏ việc dùng tinh quang năng chữa trị hoàn toàn thương thế.
“Lão sư, trước đó ta đã giải trừ phong ấn thanh kiếm này…”
“Chưa đâu!”
Viên Thạc trực tiếp cắt ngang: “Chỉ mới lâm thời phá miệng phong ấn, chút máu từ tim của ngươi còn chưa đủ nhét kẽ răng! Thanh kiếm này của ngươi còn lợi hại hơn trong tưởng tượng, cứ từ từ làm đi! Hiện tại mới chỉ giải phong một đoạn, tác dụng không quá lớn, về sau chúng ta sẽ nghiên cứu thêm!”
Nói xong, ông liền nắm lấy cả người Lý Hạo xoay lại, chưởng đối chưởng, chân đối chân với hắn. Có điều rất nhanh, ông chợt khựng lại, ngẫm nghĩ một chốc rồi quyết đoán lột giày hắn ra.
Lý Hạo không thể động đậy, thấy lão sư hình như còn muốn cởi quần áo, hắn vội la lên: “Lão sư, ngũ tâm triều thiên, tay chân trần trụi là được, cởi quần áo làm gì?”
“Quần áo còn ướt, khó chịu!”
“Đừng!”
Lý Hạo nóng nảy: “Lão sư, chúng ta khép nép tí đi!”
“Nhãi ranh!”
Viên Thạc mắng một câu, ngươi cho rằng lão phu thích nhìn thân thể èo uột của ngươi chắc?
Má nó!
Lười nói nhiều, ông nhanh tay lột giày của Lý Hạo. Viên Thạc đối tay chân với hắn, nói nhanh: “Đợi lát nữa cùng dùng Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, nhớ kỹ, ta sẽ vận chuyển lực lượng đánh sâu vào nội kình của ngươi, ngươi đi theo tiết tấu của ta là được! Không nên phản kháng! Mà ngươi phản kháng cũng vô dụng, dù gì cũng không có ai tới cứu ngươi đâu!”
Lý Hạo không nói tiếng nào.
Lão sư nói chuyện càng ngày càng ái muội, không thể nghe nhiều, ngoan ngoãn làm theo là tốt rồi.
Hai thầy trò không nói chuyện nữa.
Ngay sau đó, hai người đồng thời vận chuyển Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật.
Lý Hạo cảm nhận được một luồng nội kình mạnh mẽ truyền vào trong cơ thể trong nháy mắt, chấn động kinh mạch của hắn. Kinh mạch bị nghẽn ban đầu lập tức bị đánh sâu vào, còn ổn, công pháp hai người giống nhau, nhưng thật ra đánh sâu vào không quá mạnh.
Năng lượng kẹt cứng bị nội kình Đấu Thiên liên tục trùng kích, dần dần đã tản ra một ít.
Từng luồng năng lượng tản ra.
Lý Hạo và Viên Thạc đều đang hấp thu, mà Hắc Báo bên cạnh cũng ngang nhiên hấp thu, trộm sử dụng Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật.
Dư quang của Viên Thạc liếc nhìn một cái, trực tiếp mở miệng: “Con chó ngươi nuôi có không ít tư tâm, nếu không yên lòng thì bỏ vào nồi xử lý đi. Có điều tùy ngươi, không muốn thì thôi.”
Lý Hạo cũng nhìn thoáng qua Hắc Báo, lúc này Hắc Báo đang sợ hãi nhìn bọn họ, Lý Hạo không khỏi buồn cười, “Không có việc gì, cho dù gia hỏa này thật sự thành tinh thì nó cũng không đến mức hại ta, cứ để người khác gặp họa đi!”
Viên Thạc cười một tiếng, không buồn nhiều lời, nhanh chóng rút lực lượng ra.
Bây giờ ông hệt như lâu ngày nhịn đói!
Năng lượng từ tiểu kiếm của Lý Hạo không đủ dùng, vả lại thật ra nguồn năng lượng bí ẩn trong thể nội của hắn lại càng tốt hơn.
Ông hấp thu một ít, nhịn không được nói: “Thứ tốt! Không giống với năng lượng thần bí, thật ra luồng năng lượng này càng thích hợp với võ sư hơn, bởi vì bên trong có huyết khí năng lượng. Thứ ngươi giết chết rốt cuộc là gì?”
“Một cái bóng màu đỏ!”
“Huyết ảnh?”
Viên Thạc lâm vào trầm tư, sau một lúc lâu, ông mới nói: “Trước kia không nghe nói qua, có thể là do tổ chức Hồng Nguyệt âm thầm làm ra, hơi kỳ quái! Luồng năng lượng này chưa chắc đã có trợ giúp quá lớn đối với Siêu Năng Giả, nhưng lại rất tốt đối với võ sư chúng ta! Thú vị! Hẳn là bọn chúng có không ít.”
Hồng Nguyệt!
Giờ khắc này, Viên Thạc bỗng lộ ra nụ cười.
Lý Hạo liếc mắt nhìn lão sư một cái, bỗng nhiên cũng nhe răng cười.
Hai thầy trò liếc nhìn nhau, ý xấu hiện rõ trong mắt.
Viên Thạc nhướng mày, Lý Hạo vẻ mặt hiểu rõ, thấp giọng thì thầm: “Lão sư, người bình thường không nhìn thấy nó, nhưng ta thì có thể, ta có cơ hội…”
“Khụ khụ!”
Viên Thạc nghiêm mặt dạy dỗ: “Chúng ta trừ ma vệ đạo, cũng không phải vì huyết ảnh lam ảnh gì hết. Ngươi không nên nói bậy! Còn nữa, nhớ kỹ, thật sự muốn trừ ma vệ đạo thì cũng không thể học theo Lưu Long. Chúng ta cần có một biện pháp tốt, chuẩn bị tốt, tốt nhất là nhất tiễn song điêu!”
Ông phân tích cho Lý Hạo: “Tuy Tuần Dạ Nhân chưa chắc mạnh như ba tổ chức siêu năng lớn, nhưng Tuần Dạ Nhân vẫn có ưu điểm, đó là sự chính thống bên phía chính phủ! Cũng vì vậy nên chưa chắc bọn họ đã không có đồ tốt, nội thứ mà ta biết đã không ít, đây cũng là lý do khiến ba tổ chức lớn luôn muốn đối phó với Tuần Dạ Nhân. Thực ra Tuần Dạ Nhân cũng đang chống trả, lần này tiếc là ta chưa kịp tiếp nhận nhiệm vụ từ chỗ bọn họ, bằng không thì xử lý một Tam Dương sẽ không thiếu lợi ích!”
Lý Hạo hiểu rõ!
Trước tiên nên tiến vào Tuần Dạ Nhân, tiếp nhận nhiệm vụ, lấy càng nhiều chỗ tốt.
“Lão sư, Tuần Dạ Nhân không muốn thu nhận ta thì sao?”
Hình như Tuần Dạ Nhân chỉ thu Siêu Năng Giả.
“Ngươi không hiểu, trở về rồi nói. Dù sao lần này chúng ta cũng đã nằm trên danh sách bảo hộ của Tuần Dạ Nhân, không phải ngươi đưa thanh kiếm của ngươi cho Lưu Long rồi à? Ta đoán bây giờ nó đang ở trong tay Hoàng Vân, đây là đầu danh trạng! Không thu nhận ngươi, chẳng lẽ bọn họ không biết xấu hổ lấy đi thanh kiếm kia?”
Viên Thạc cười ha hả nói: “Có rất nhiều biện pháp! Tóm lại, ra bên ngoài, trà trộn giang hồ, trước tiên tìm chỗ dựa, hay nói đúng hơn là tìm người đội nồi. Trong lĩnh vực siêu năng, Tuần Dạ Nhân chưa chắc đã là kẻ mạnh nhất, nhưng cấp Tam Dương dưới trướng bọn họ lại không ít. Còn nữa, ngươi phải biết rằng bây giờ chúng ta chỉ tính ở Ngân Nguyệt hành tỉnh! Phần lớn lực lượng của Tuần Dạ Nhân đều tập trung ở khu vực trung bộ!”
“Không đơn giản là mỗi ngươi, mà cả ta cũng sẽ cố gắng trà trộn vào.”
Lý Hạo nghiêm túc lắng nghe, đây chính là lời khuyên của một lão võ sư tung hoành giang hồ nhiều năm mà còn chưa bị người đánh chết.
Giờ phút này, hai người đều đang tập trung hấp thu năng lượng.
Lý Hạo cảm giác thể chất của hắn đang nhanh chóng cường đại, năng lượng bị hấp thu, huyết dịch và cơ bắp đều đang được cường hóa.
Viên Thạc lại chỉ điểm cho hắn: “Trên thể chất, bây giờ ngươi đã có thể tiếp cận Phá Bách hoặc trực tiếp là Phá Bách! Nhưng ngươi phải nhớ, thể chất là thể chất, tốc độ là tốc độ, sức mạnh là sức mạnh. Còn nữa, kinh nghiệm, kỹ xảo và năng lực phản ứng đều là yếu tố sống còn của một võ sư! Ngươi không cần trở thành một đám oắt con giống cô nàng Lý Mộng trong Tuần Dạ Nhân, nhiệt huyết thì không tệ nhưng lại không có tố chất tương xứng!”
“Ngươi nhất định phải chăm học, khổ luyện Ngũ Cầm Thuật! Nhiêu đó đã đủ để ngươi tu luyện đến Đấu Thiên! Ngũ Cầm Thuật rất toàn diện, thiếu sót duy nhất có lẽ là một ít sức bật, nhưng ngươi đã có Cửu Đoán Kình, phối hợp với nó thì xem như chiêu thức của ngươi đã đầy đủ, năng lượng cũng không thiếu, ngươi chỉ cần vận dụng cho thuần thục là được!”
“Sau khi trở lại Ngân Thành, ngươi nhất định phải luyện tập nhiều hơn. Có rảnh thì tìm Lưu Long đấu một trận. Hắn cũng ngại ra tay tàn nhẫn với ngươi.”
“Lão sư…”
Lý Hạo ngắt lời ông: “Ta luyện với ngài được không?”
“Vô nghĩa!”
Viên Thạc trực tiếp gạt đi: “Ta làm gì có thời gian mang một tay mơ như ngươi? Huống chi ngươi chỉ cần phóng cái rắm thì ta cũng biết ngươi muốn ra chiêu thế nào, ta luyện với ngươi có tác dụng gì? Sao ngươi không chọn nguồn lực miễn phí hả? Còn muốn ta tới bồi luyện? Ngươi có từng dùng lương tâm mà nhớ tới việc ta là một lão nhân hơn bảy mươi tuổi chưa?”
Nói giỡn chắc?
Ông bận lắm, làm sao có thời giờ bồi luyện với Lý Hạo được. Lưu Long nhàn rỗi kia kìa, bảo ông ta làm đi!
Lý Hạo không nói gì!
Sao có cảm giác từ khi lão sư của hắn tăng cấp xong thì đã mất kiên nhẫn hơn trước, trước đây kiểu gì cũng sẽ đồng ý bồi luyện mà.
Hai thầy trò không nói chuyện nữa.
Lý Hạo vừa vận chuyển Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, vừa quan sát bốn phía, hiện tại hắn đang ở đâu?
Bởi vì có lão sư ở cạnh nên hắn cũng không hỏi nhiều.
Nhưng giờ phút này quan sát… sao lại giống cống thoát nước thế?
Bọn họ đang trốn trong cống thoát nước đúng không?