Chương 155: Kẻ Tung Người Hứng (1)
Ngân Thành.
Ngày 19 tháng 7.
Trời vẫn mưa, mưa vẫn tiếp tục rơi nhưng không nặng hạt như đêm qua, cơn mưa phùn rả rích, thêm một chút mát mẻ cho mùa hè.
Mọi thứ đêm qua dường như đã bị lãng quên.
Đương nhiên, người dân Ngân Thành không thể quên được việc mặt trời đột ngột “mọc” ở vùng ngoại ô phía Bắc lúc nửa đêm, cũng không quên được việc mặt trời bất chợt lặn đi, cả không gian chìm vào bóng tối.
Họ không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng bọn họ biết, quan chức của Ngân Thành vẫn còn tồn tại, cả ngày hôm nay Tuần Kiểm Ti vẫn tiến hành kiểm tra định kỳ, như vậy là đủ rồi.
Bất cứ lúc nào, đặc biệt là trong thời điểm khó khăn, quan chức càng xứng đáng để họ trông cậy và tín nhiệm.
Tại thời điểm này, họ không có gì để dựa vào ngoại trừ sự tín nhiệm đối với Tuần Kiểm Ti.
Nhà thờ lớn trong thành phố đã bị phá hủy. Bây giờ nó đang bị phong tỏa, biến thành khu vực cấm người lui tới.
Không chỉ ở đó, tất cả các khu vực mà Siêu Năng Giả chết đều là khu vực cấm, đều có người của Tuần Kiểm Ti được điều tới trông coi, không để cho bất kỳ kẻ nào ra vào.
Nhà kho ở ngoại ô phía Bắc lại càng quan trọng hơn!
Một vị siêu năng siêu việt Nhật Diệu đã bị Viên Thạc chém giết ngay tại nơi này, thiên đao vạn quả.
…
Gần nhà kho.
Nhà kho đã bị trận chiến đêm qua đánh cho tan nát, lộ ra một lượng lớn thuốc nổ được chôn dưới lòng đất, không chỉ như vậy, còn có vài khẩu pháo được cất giấu ở đằng xa, cũng là sắp xếp của Lưu Long.
Chỉ đáng tiếc là đều không dùng tới.
Tất nhiên, không dùng cũng là chuyện tốt, tối hôm qua thực sự phải dùng tới nó thì có lẽ cũng không phải là cục diện hiện tại.
Lúc này, gần nhà kho có rất nhiều người.
Tất cả đều đang tập trung tại nơi mà Đoạn Thiên Thần Sư đã ngã xuống vào đêm qua.
Hoàng Vân, Vương Minh, Hồ Hạo, Lý Mộng, mấy vị cường giả của Tuần Dạ Nhân đều đang ở đây.
Ngoài ra ngay cả Mộc Sâm mập mạp cũng tới, Lưu Long cũng mang theo thương thế, mặc áo khoác, chờ đợi điều gì đó dưới trời mưa.
Đúng vào lúc này, bầu trời đột ngột ngớt mưa rồi dừng hẳn.
Trong khoảnh khắc ấy, một bóng người hiện ra từ giữa không trung.
Đó là một nam tử tóc ngắn với vẻ mặt mệt mỏi, như thể vừa đi một chuyến từ xa đến, thậm chí còn không có thời gian để nghỉ ngơi.
Hoàng Vân vừa phát hiện người tới liền tươi cười rạng rỡ tiến lên một bước, "Hách bộ trưởng tự mình đến!"
Ông không ngờ vị này lại đến nhanh như vậy.
Có vẻ như sự cố ở Ngân Thành lần này đã khiến cho Trụ sở Tuần Dạ Nhân của Ngân Nguyệt hành tỉnh không thể ngồi yên.
Giữa không trung, nam tử tóc ngắn trực tiếp hạ xuống.
Dáng người không quá cao, chỉ khoảng một mét bảy, áng chừng bốn mươi tuổi, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, nhìn thấy Hoàng Vân tiến lên đón thì ông ta khẽ gật đầu, sau đó nhìn sang Mộc Sâm, lộ ra nụ cười: "Mộc ti trưởng!"
Nói về phẩm cấp thì địa vị của Mộc Sâm tuyệt đối không thấp, chính là Tuần Thành Sứ, lão đại chân chính của cơ quan hành pháp Ngân Thành.
Trên thực tế còn cao hơn Hoàng Vân một cấp bậc.
Đương nhiên, Hoàng Vân trên danh nghĩa chỉ là Tuần Sát Sứ, cùng cấp với Lưu Long, nhưng đẳng cấp của Tuần Dạ Nhân so với Tuần Kiểm Ti cùng cấp đều cao hơn một bậc, có thể coi Hoàng Vân là ngang hàng với Mộc Sâm.
Mộc Sâm khẽ gật đầu, "Hách bộ trưởng tới rất nhanh, Bạch Nguyệt Thành không sao chứ?"
"Không sao!"
Nam tử được gọi là Hách bộ trưởng nở nụ cười nhẹ, "Bạch Nguyệt thành kiên cố, cũng không có ai dám tùy tiện vào thành quấy rối..."
Ông ta có một chút khách sáo.
Kết quả, Mộc Sâm có chút âm dương quái khí đáp lại một câu: "Có phải không? Bạch Nguyệt Thành kiên cố như vậy, tại sao đêm qua lại có một vị Nhật Diệu? Thành lớn là thành, nhưng thành nhỏ thì không?"
"..."
Hách bộ trưởng nhất thời không kịp phản ứng.
"Mộc ti trưởng hiểu lầm..."
Mộc Sâm tỏ vẻ dửng dưng, "Hiểu lầm gì đâu, một thành nhỏ, trăm vạn nhân khẩu, có chết sạch cũng không thành vấn đề! Bạch Nguyệt Thành thì sao? Ba mươi triệu nhân khẩu, một thành siêu lớn, một khi xảy ra chuyện thì số người chết sẽ nhiều hơn nữa! Ngươi nhìn xem, Ngân Thành của ta thậm chí không có một phân bộ Tuần Dạ Nhân... Đây là một thực tế đẫm máu!"
Bên người, Lưu Long vốn đang thất thần, nghe thấy vậy thì lỗ tai khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng nói: "Ngân Thành chúng ta quá nhỏ, hầu như không có Siêu Năng Giả, cho dù có thì cũng bị phân tới Bạch Nguyệt Thành, cũng không có cách nào để thành lập một phân bộ! "
Mộc Sâm mỉm cười, “Không sai, tiền nhiệm ti trưởng cũng không tệ lắm, ta nghe nói hắn lấy thực lực Phá Bách tấn cấp siêu năng, nay đã trở thành cường giả Nhật Diệu, vậy mà hắn không thể trở lại đây được, đúng là đáng tiếc. Thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy, bọn ta cũng không có cách nào."
Hách bộ trưởng cứng họng.
Bên cạnh, Hoàng Vân khẽ ho một tiếng: "Mộc ti trưởng, tình hình hiện tại nguy cấp hơn ngươi nghĩ, không có nhiều Tuần Dạ Nhân, khu Trung Bộ không ngừng xảy ra sự cố, rất nhiều tinh nhuệ đã được điều qua đó. Ngân Nguyệt hành tỉnh có 32 thành, thực sự là không có cách nào để chu toàn tất cả mọi nơi."
Lại nói: "Lần này là ta âm thầm từ bỏ phòng ngự ở Hồ Đông thành, bí mật tới đây... Cũng may, ở đó không có chuyện gì, bằng không ta chính là tội nhân thiên cổ."
Hoàng Vân cố ý đánh bài tình cảm một phen, như muốn nói, không phải ta đã tới rồi sao?
Ngân Thành bên này vẫn luôn trách móc Bạch Nguyệt Thành bên kia, đây là chuyện không có cách nào khác.
Những gì Mộc Sâm nói cũng đúng, Ngân Thành thậm chí còn không có lấy một cơ quan phân bộ.
Tuần Dạ Nhân ở Ngân Nguyệt hành tỉnh, không chỉ có một phân bộ ở Bạch Nguyệt Thành, trên thực tế, còn có phân bộ ở nhiều tòa thành lớn khác, có một số Tinh Quang sư cùng Nguyệt Minh sư đóng quân ở đó, thậm chí ở một số thành lớn còn có Nhật Diệu tọa trấn.
Mộc Sâm cười chế nhạo.
Hách bộ trưởng cười gượng, "Tiểu đội săn quỷ ở Ngân Thành còn tốt hơn phân bộ Tuần Dạ Nhân ở nhiều thành! Thật đấy, một mình Lưu Long thừa sức ngang với mấy vị Nguyệt Minh. Mộc ti trưởng thực lực cũng cực kỳ mạnh... Ngân Thành tuy nhỏ, nhưng khả năng phòng ngự lại không yếu, chỉ là lần này không ngờ kẻ địch lại mang tới nhiều cường giả như vậy!"
"Một vị Tam Dương, một vị Nhật Diệu, mười vị Nguyệt Minh, một vị Phá Bách, chín vị Trảm Thập cảnh... Nói thẳng ra thì ngoại trừ Bạch Nguyệt Thành cùng Diệu Quang Thành, toàn bộ các thành khác đều không ai có thể ngăn cản!"
Những lời này xem như đang nâng tầm thực lực của Mộc Sâm, Lưu Long và những người khác.
Nhưng Mộc Sâm không muốn nghe mấy lời ngon ngọt hoa mỹ, ông ta cười lạnh, "Nói như vậy, Hách bộ trưởng cũng tán thành thực lực của Ngân Thành chúng ta?"
Hách Bộ có chút xấu hổ.
Mộc Sâm đúng lý không nhân nhượng, "Đã như vậy, ta đề nghị thăng cấp tiểu đội săn quỷ thành Tuần Dạ Nhân của phân bộ Ngân Thành! Lưu Long sẽ đảm nhiệm phân bộ Tuần Thành Sứ!"
"Cái này…"
Hách bộ trưởng chưa kịp nói gì, Mộc Sâm lại giành nói tiếp: "Lưu Long lần này đóng góp rất lớn, nhất định phải được khen thưởng! Tuy rằng hắn không phải Siêu Năng Giả, nhưng chẳng lẽ trong mắt Tuần Dạ Nhân chỉ nhìn thấy siêu năng mà không nhìn tới sức mạnh chiến đấu thực tế và công tích? Nếu là như vậy, Tuần Dạ Nhân cũng quá thiển cận rồi!"
Mộc Sâm tươi cười, "Nếu được thăng cấp, trong tình huống bình thường, cần phân phối tối thiểu 10 vị Tuần Dạ Nhân! Mặc kệ Tinh Quang sư cũng tốt, Nguyệt Minh sư cũng tốt, đều có thể! Ngoài ra, mỗi tháng phát xuống bên dưới 100 khối năng lượng thần bí, có điều đó là các ngân sách cơ bản, Ngân Thành hiện tại đang tràn ngập nguy cơ, ta không nghĩ rằng nên chia tài nguyên theo sự phân bố bình thường, Ngân Thành hiện giờ cần được phân ít nhất 1000 khối mới đủ!"
Hách bộ trưởng há hốc mồm!
Hoàng Vân cũng trợn trừng hai mắt.
Về phần mấy người Vương Minh, bọn họ đã sớm bị dọa đến ngây người.
Tình huống này là như thế nào?
Mà Mộc Sâm vẫn tiếp tục nói: "Trừ cái đó ra, tất cả mọi vật tư còn lại chỉ cần trang bị theo các quy tắc phân phối của những thành thị khác là được! À phải, đêm qua chúng ta đã giết một vị Tam Dương, một vị Nhật Diệu... Những thứ này, Tuần Dạ Nhân đều nên dựa theo công tích, tiến hành phân chia ban thưởng đi thôi!"
"Còn nữa, tối hôm qua Ngân Thành đã bị tổn thất nặng nề, Tuần Dạ Nhân nhớ hỗ trợ một số vật tư tốt tốt một chút, đặc biệt là Băng Tinh, chúng ta cần rất nhiều, tốt nhất là có thể bao quanh cả Ngân Thành lại!"
"Còn có, vũ khí siêu năng, chúng ta cũng cần một ít!"
"..."