Chương 157: Chiến Lợi Phẩm
Hách bộ trưởng liếc nhìn những thi thể nằm ngổn ngang xung quanh, trầm ngâm chốc lát mới nói: "Tràn lan không ít, nhưng rút ra hết năng lượng thần bí từ người tên Tam Dương thì áng chừng cũng phải được 1000 khối!"
Mộc Sâm liền cau mày, "Ít như vậy? Giết một Siêu Năng Giả Nguyệt Minh bình thường cũng đã rút ra được 20 - 40 khối! Ở đây có cả Nhật Diệu và Tam Dương, vậy mà chỉ rút ra được 1000 khối? Chẳng lẽ một vị Tam Dương chỉ bằng 30 vị Nguyệt Minh?"
Quá ít!
Hách bộ trưởng lắc đầu, "Không thể tính như vậy, chưa kể tối qua chiến đấu kịch liệt với Viên Thạc đã khiến gã tiêu hao rất nhiều, thi thể lại để qua đêm, có thể rút ra 1000 khối đã là tốt lắm rồi!”
Hoàng Vân cũng gật đầu, nhanh chóng bổ sung: "Vị Nhật Diệu kia chính là con trai của Ánh Hồng Nguyệt, siêu năng hệ sấm sét! Trước đó khi chiến đấu với ta, gã đã tiêu hao không ít năng lượng thần bí, cho nên có thể rút ra được một hai trăm khối đã xem như nhiều."
Về phần 10 vị Nguyệt Minh, nếu gom chung lại một chỗ với nhau, chắc là được hơn hai ba trăm khối.
Ở một bên, Lưu Long âm thầm tính toán, nói như vậy thì có thể rút ra tổng cộng khoảng 1500 khối năng lượng thần bí... Đúng là một con số khổng lồ.
Phải biết, mất 3 năm trời thì tiểu đội săn quỷ của ông mới giết được 5 vị Siêu Năng Giả, tổng cộng đã rút ra 120 khối năng lượng thần bí.
Trong khi chỉ một trận chiến đêm qua đã thu về số năng lượng thần bí nhiều hơn gấp mười lần, nếu để đội săn quỷ tự mình ra tay thì hẳn phải mất 30 năm mới có thể thu hoạch được nhiều như vậy.
Nhưng khi nghĩ đến cường giả Tam Dương đã bị Viên Thạc giết lần này thì… không có gì đáng nói.
Một chút thu hoạch như vậy, ngay cả Lưu Long cũng cảm thấy quá ít!
Bởi vì nguy cơ không phải gấp mười lần bình thường, mà là gấp trăm lần nghìn lần!
Không có Viên Thạc ra tay thì tất cả mọi người đã mất mạng.
Hoàng Vân bên cạnh tiếp tục nói: "Ngoài ra còn có một vật phẩm siêu năng, chính là binh khí siêu năng do tên cường giả hệ Lôi kia mang theo."
Còn về phần vị Tam Dương kia thì hình như không mang theo thứ gì.
Ngược lại có chút đáng tiếc!
"Ừm, vẫn được."
Hách bộ trưởng gật gù, đoạn hỏi: "Viên Thạc đâu rồi?"
"Tối hôm qua đã mang theo đồ đệ của ông ta biến mất… Chính là người thừa kế nhà họ Lý!"
"Ta biết rồi."
Hách bộ trưởng gật đầu, lúc này, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Một lát sau, có một con chó nhỏ màu đen tuyền lấm la lấm lét đi tới, lại thêm một lát nữa, Viên Thạc và Lý Hạo chậm rãi đi đến đây.
Từ xa xa, nhìn thấy một đám người tụ tập ở bên này, Viên Thạc liền nhẹ giọng nói với Lý Hạo: "Người lùn phía trước, có thấy không?"
"Ừm."
"Gã đó tên là Hách Liên Xuyên. Tuần Dạ Nhân có đặt tổng bộ ở Ngân Nguyệt hành tỉnh! Tuần Dạ Nhân ở Ngân Nguyệt hành tỉnh có nhất chính ngũ phó, xem như kẻ đứng đầu, đồng thời dưới trướng còn có sáu vị bộ trưởng chịu trách nhiệm xử lý những việc khác nhau. Hách Liên Xuyên đứng thứ ba trong top đó. Nghe nói rằng ở Tuần Dạ Nhân thuộc Ngân Nguyệt hành tỉnh bên này có hai vị Tam Dương, một vị là người lãnh đạo đứng đầu, người còn lại thì là một trong sáu vị bộ trưởng. Trước ngày hôm nay thì ta không dám chắc, nhưng bây giờ thì có thể khẳng định, Hách Liên Xuyên chính là cường giả Tam Dương!"
Lý Hạo gật đầu, đã nhận ra.
Từ khoảng cách rất xa thì hắn đã nhìn thấy một vòng sáng chói lọi bao quanh người Hách bộ trưởng.
"Lão sư, Tuần Dạ Nhân ở Ngân Nguyệt hành tỉnh chỉ có hai vị Tam Dương thôi à?”
Viên Thạc thấp giọng đáp: "Ừm, đừng nghĩ rằng có nhiều Tam Dương... Nếu có nhiều như vậy thì tối hôm qua sẽ không chỉ có mình Đoạn Thiên đến! Trước đó, ta đã nói với ngươi rằng khi ta tiến vào Đấu Thiên, chỉ có ba hoặc năm đối thủ, bởi vì trên bề mặt nổi thì cả Ngân Nguyệt hành tỉnh cũng chỉ có ba hoặc năm vị Tam Dương thôi!"
Lý Hạo hiểu rõ, lại thì thào hỏi: "Vậy thì bây giờ lão sư cũng xếp vào năm vị trí đầu đúng không?"
Tuy rằng lão sư chưa đạt tới cấp bậc cao hơn, nhưng ở cảnh giới Đấu Thiên lại có thể giết một Tam Dương... Tam Dương khác há dám coi thường ông?
Viên Thạc cao ngạo cười lạnh, "Đừng nói như vậy… Năm vị trí đầu?"
"Kẻ xếp hạng nhất dám thách thức ta sao? Ta đã từng giết qua Tam Dương, còn bọn chúng thì sao? Phải nhớ, ta là người đầu tiên giết Tam Dương ở Ngân Nguyệt hành tỉnh! Rõ chưa?"
Cảnh giới là cảnh giới, sức chiến đấu là sức chiến đấu, những tên Tam Dương khác tuy mạnh, nhưng không có nghĩa là có thể giết chết được kẻ cùng cấp, nhưng Viên Thạc ông đã làm được.
Thời điểm này, sẽ không có tên Tam Dương nào dám tùy tiện tìm ông khiêu chiến.
Trong lúc nói chuyện, cả hai đã đi đến càng lúc càng gần, Viên Thạc bèn quay sang, lớn tiếng nói: "Lần này giết Tam Dương, lão sư ngươi đã phải trả giá không nhỏ, không biết chiến lợi phẩm có đủ với cái giá ta đã bỏ ra hay không!"
Chiến lợi phẩm!
Ở phía xa, ánh mắt của Hách Liên Xuyên có chút dị dạng.
Mấy người Mộc Sâm cũng nghe thấy, lập tức cả đám đều thức thời không lên tiếng.
Mà Hoàng Vân thì bất lực nhìn về phía Hách Liên Xuyên, nhỏ giọng thì thầm: "Tối hôm qua khi Viên Thạc rời đi đã nói, chiến lợi phẩm đều là của hắn..."
Cái này… Làm sao bây giờ?
Hách Liên Xuyên không đáp.
Viên Thạc, người quen cũ!
"Viên lão!"
Hách Liên Xuyên chủ động lên tiếng chào hỏi, cười nói: "Chúc mừng Viên lão tấn cấp Đấu Thiên, giết chết Tam Dương, trở thành đệ nhất thiên hạ võ sư Ngân Nguyệt! Chân chính là Lục Địa Thần Tiên!"
"Khách khí rồi!"
Viên Thạc cười hả hả, chắp tay đáp: "May mắn thôi! Đầu óc của tên này không tốt lắm, ta chém hắn mà hắn cũng không biết đường đánh trả. Là Siêu Năng Giả nhưng vẫn quá thiếu kinh nghiệm chiến đấu, ta cũng không có cách nào, mới chém vài đao thì gã đã chết! Sớm biết rằng Tam Dương dễ giết như vậy, mấy năm trước khi ta còn chưa thăng cấp, lẽ ra ta nên thử một chút, nói không chừng sau khi giết vài tên xong thì sẽ có cơ hội tấn cấp siêu năng cũng nên."
"..."
Xấu hổ!
Hoàng Vân không biết Hách Liên Xuyên có xấu hổ không, nhưng dù sao ông cũng rất xấu hổ.
Đáng tiếc là tranh luận vấn đề này với một võ sư Đấu Thiên đã giết tôn Tam Dương… Đúng là không có cách nào để phản bác!
Hách Liên Xuyên không quan tâm, ông cười nói: "Cũng đúng, có điều Viên lão đã luyện võ mấy chục năm, hơn 20 năm trước đã thống trị một phương, bọn ta đều là vãn bối, đương nhiên thua kém giáo sư về mặt kinh nghiệm."
Ngươi nói đúng, nhưng ngươi già rồi!
Nói những thứ này làm gì!
Lúc chưa thăng cấp, rõ ràng ngươi rất khiêm tốn, vậy mà vừa thăng cấp xong, ngay cả Tam Dương ngươi cũng dám mỉa mai vài câu à?
Viên Thạc cũng không có lòng cùng đối phương đấu võ mồm, chỉ cười cười rồi quay đầu nhìn Lý Hạo: "Đi, để cho Hoàng đại gia thu thập những năng lực thần bí kia cho ngươi, thu thập tất cả những gì nên thu thập, lần này chúng ta tổn thất lớn, phải nhận ít đồ về bù một chút!"
Sau đó, ông ta lại nhìn về phía Lưu Long, "Kiếm của đồ đệ nhà ta đâu?"
Lưu Long không nói chuyện, nhưng nhanh tay lấy ra một thanh kiếm nhỏ, ánh mắt Hách Liên Xuyên khẽ động, là kiếm của gia tộc họ Lý sao?
Lúc trước ông không biết, hóa ra nó ở trong tay Lưu Long, sớm biết thì đã lấy xem qua...
Đáng tiếc bây giờ Viên Thạc đang ở đây, ông không thể nói bất cứ điều gì.