Chương 158: Điều Kiện Của Viên Thạc
Lý Hạo tiến lên một bước, cầm lấy tiểu kiếm, đoạn hỏi nhỏ: "Lão đại, những người khác đâu rồi?"
Ở đây chỉ có Lưu Long, Liễu Diễm và những người khác đều không có mặt.
“Vết thương của Ngô Siêu không nhẹ, mấy người khác cũng bị thương, Vân Dao đang chữa trị giúp họ."
Lý Hạo gật đầu.
Sau đó hắn lại nhìn về phía vị lão nhân kia, cũng chính là Hoàng đại gia trong miệng Viên Thạc, ý tứ rất rõ ràng… Phiền ngươi giúp ta thu thập năng lượng thần bí, thứ này, người bình thường không tự thu thập được.
Hoàng Vân có chút xấu hổ, lại nhìn sang Hách Liên Xuyên.
Hách Liên Xuyên không nói gì, Tam Dương còn sống rất quý giá, nhưng đã chết... Thì cứ như vậy đi!
Không ai trông cậy vào việc giết được Siêu Năng Giả để thu hoạch được sức mạnh bí ẩn, ngoại trừ những người như Lưu Long.
Giết một vị Tam Dương, thu được 1000 khối năng lượng thần bí, nghe thì có vẻ nhiều, nhưng phải biết rằng cần tiêu hao rất rất lớn để một vị võ sư Phá Bách có thể tiến tới lĩnh vực siêu năng. Vả lại, Tam Dương không phải rau cải trắng, đâu phải cứ muốn giết là giết, huống hồ cái giá cần phải bỏ ra để giết được một tồn tại như vậy là quá khủng khiếp.
Lý Hạo cho rằng năng lượng thần bí có được là do giết người, đó là bởi vì hắn chưa trải đời.
Nếu đúng như hắn nghĩ thì lĩnh vực siêu năng đã hoàn toàn rối tung lên từ lâu!
Năng lượng thần bí, nói rằng coi trọng nó thì cũng coi trọng, nói rằng không để ý đến nó thì đúng là không quá để ý. Hách Liên Xuyên thật sự không để ý đến chuyện này, so với năng lượng thần bí thì ông ta càng coi trọng Lý Hạo và thanh kiếm trong tay hắn hơn.
Truyền nhân của Lý gia.
Bát đại gia tộc của Ngân Thành.
Hậu duệ cuối cùng.
Hồng Nguyệt đã bỏ ra một cái giá rất lớn chỉ để giết người của bát đại gia tộc!
Rốt cuộc thì tám gia tộc này đang cất giấu những bí mật gì?
"Viên lão, đây là Lý Hạo sao? Không hổ là giáo thụ cao đồ!"
Hách Liên Xuyên cười nói: "Nghe nói anh bạn trẻ đã gia nhập Tuần Kiểm Ti, tính ra thì hai ta cũng là đồng nghiệp. Vì muốn báo thù cho bằng hữu nên đã bỏ học mà đầu quân về đây, đúng là trọng tình trọng nghĩa. Lần này ngươi lập công không nhỏ, góp phần quét sạch thành viên của tổ chức Hồng Nguyệt đến đây... Sắp tới Tuần Kiểm Ti sẽ kiểm kê lại thu hoạch rồi luận công khen thưởng, ta xem một chức Tuần Sát Sứ hẳn là không thành vấn đề!"
Viên Thạc bật cười, "Tăng lương rồi hả? Từ hai ba nghìn tăng lên một hai vạn?"
"..."
Hách Liên Xuyên cứng họng, mấy lời này...
"Viên lão, lần này Hồng Nguyệt công kích là việc ngoài dự liệu, tất nhiên, nó cũng liên quan đến bản thân Lý Hạo. Thành thật mà nói thì một vài cổ sự ở Ngân Thành bên này, chúng ta cũng không biết rõ, ngay cả Viên lão hẳn là cũng không ngờ tới, đừng nói chúng ta!"
Hách Liên Xuyên giải thích một câu, rồi lại nói: "Ta nghe nói có một khúc đồng dao được lưu truyền ở Ngân Thành, trong đó có một đoạn nhắc về Kiếm Lý gia, không biết ta có vinh hạnh được thưởng thức hay không?"
Nghe thế, Lý Hạo liếc nhìn Viên Thạc, sau đó lại nhìn về phía Hách Liên Xuyên, chậm rãi đưa tiểu kiếm cho đối phương.
Hách Liên Xuyên mỉm cười cầm lấy, thoáng cảm ứng một chút, trong lòng khẽ động, có phong ấn!
Ông tra xét một lượt, cảm nhận lực lượng phong ấn vẫn còn rất cường đại.
Không thể nhìn ra bất cứ thứ gì cụ thể, nhưng chỉ một phong ấn mạnh mẽ như vậy cũng đủ để chứng minh rằng thanh kiếm này không hề đơn giản!
Viên Thạc nói thẳng vào điểm chính: “Tuần Dạ Nhân muốn lấy à?"
"Không tệ!"
Hách Liên Xuyên đáp: "Viên lão ở đây, ta cũng không quanh co lòng vòng nữa! Thứ nhất, có lẽ tổ chức Hồng Nguyệt đến đây chính là vì Kiếm Lý gia, để Lý Hạo cầm thì quá nguy hiểm, giáo sư cũng nên hiểu điều này!"
"Thứ hai, đối với bát đại gia tộc, ta quả thực rất hiếu kỳ, cũng hy vọng có thể truy tìm ngọn nguồn, tìm hiểu mục đích của Hồng Nguyệt, cho nên ta nghĩ cần phải nghiên cứu thanh kiếm này một chút!"
"Thứ ba, bây giờ Lý Hạo vẫn chưa có khả năng giải phong, tìm cách giải phong có lẽ cũng rất khó... Có lẽ chúng ta có thể thử một phen, phải biết, Tuần Dạ Nhân cũng là một tổ chức lớn có vô số nhân tài, thủ đoạn giải phong chắc chắn tốt hơn nhiều so với Lý Hạo!"
Ông liếc nhìn Lý Hạo, sau đó lại nhìn Viên Thạc, "Kiếm Lý gia hiện tại là thứ đang gây tai hoạ!"
Viên Thạc mỉm cười, "Ta biết, cho nên đồ đệ của ta đã đưa nó cho ta! Thành ra đó không phải là vấn đề! Cứ để Ánh Hồng Nguyệt đến tìm ta đi, hai mươi năm trước, hắn là một con chó, hai mươi năm sau, hắn vẫn sẽ như vậy!"
"Viên lão, đã hai mươi năm rồi... Ánh Hồng Nguyệt đã trở thành Siêu Năng Giả hai mươi năm, ngay cả Tam Dương dưới trướng của hắn cũng xuất hiện, ngươi nghĩ thực lực của Ánh Hồng Nguyệt bây giờ như thế nào?"
Hách Liên Xuyên nghiêm túc nói: "Chỉ hai năm trước, Ánh Hồng Nguyệt xuất thủ một lần cũng đã đánh chết một Tam Dương! Thật khó để biết liệu hắn có dùng hết sức lực hay không! Hắn hiện đang ở khu vực Trung Bộ, tổ chức của hắn và Diêm La, Phi Thiên cùng đấu với tổng bộ Tuần Dạ Nhân, tạm thời không thể đến đây, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không thể đến!"
"Giáo sư là người thông minh, nên ta có chuyện muốn nói thẳng, giao kiếm Lý gia cho Tuần Dạ Nhân sẽ an toàn hơn so với việc ngươi tự mang theo."
Viên Thạc ngẫm nghĩ một lúc mới nói: "Thôi được, cứ làm như vậy đi, bất quá ta có vài điều kiện. Đầu tiên, công khai kiếm Lý gia đã bị các ngươi lấy đi! Thứ hai, bảo vệ sự an toàn của ta và đồ đệ! Thứ ba, một vạn khối năng lượng thần bí! Thứ tư, Lý Hạo muốn gia nhập Tuần Dạ Nhân! Thứ năm, ta cần tất cả các sách cổ mà các ngươi thu thập bao năm qua. Thứ sáu, ta muốn ngươi tự mình bảo vệ Lý Hạo. Thứ bảy, lần thám hiểm di tích cổ đại tiếp theo, Lý Hạo ưu tiên lựa chọn ba di tích văn minh cổ đại. Thứ tám… "
Lúc này, Hách Liên Xuyên cảm thấy khó chịu còn hơn cả việc phải ăn cớt.
Kiếm Lý gia đang bị phong ấn, khó có thể nói được nó là bảo vật ở cấp độ nào, có thể giải phong hay không, có thể Hồng Nguyệt có biện pháp, nhưng Tuần Dạ Nhân trong thời điểm hiện tại thực sự không biết quá nhiều.
Hơn nữa, việc Tuần Dạ Nhân đem thanh kiếm này đi chính là đang bảo vệ Lý Hạo, không ngờ Viên Thạc lại trực tiếp mở miệng đòi lợi ích, hơn nữa vẫn còn đang tiếp tục nói!
Hách Liên Xuyên cảm thấy mình không thể đồng ý hết với những điều kiện của Viên Thạc, nhất là khi Viên Thạc càng nói lại càng quá đà, gần như đem Tuần Dạ Nhân cột vào trên đũng quần của mình!
"Thứ mười một, tất cả những Hồng Quả Quả lần trước ta tìm được đều trả lại cho ta."
"Thứ mười hai…"
Hác Liên Xuyên đành phải chen vào: "Giáo sư, ngươi cầm kiếm đi!"
Ta từ bỏ.
Tùy ngươi muốn làm gì thì làm!
Viên Thạc nhướng mày, liếc nhìn ông rồi cười cười, "Đừng dùng bài này với ta! Tuần Dạ Nhân có rất nhiều thứ tốt, ta đã tự mình khám phá ra rất nhiều thứ, nói câu khó nghe, thứ mà ta phát hiện ra còn nhiều hơn so với thứ ta muốn, như vậy mà là quá nhiều sao? Những năm qua nếu không có ta giúp các ngươi tầm bảo, làm sao các ngươi có được nhiều bảo vật như vậy?"
"Giáo sư, Tuần Dạ Nhân cũng đã phải trả giá rất lớn, bao nhiêu người đã ngã xuống, đâu phải ngươi không biết, hơn nữa, bọn ta còn phải chống lại những kẻ ngoài vòng pháp luật kia... Rất nhiều thứ đã được sử dụng hết."
"Vậy thì thôi quên đi."
Viên Thạc trực tiếp cầm tiểu kiếm đi, "Dù sao ta mang theo nó thì cũng không có vấn đề gì lớn. Ánh Hồng Nguyệt dám tới vậy thì thử những nhìn một chút đi! Lúc trước ta đã không sợ hắn, bây giờ cũng sẽ không sợ! Đối với bát đại gia tộc ở Ngân Thành, có lẽ còn vô số bảo vật và vô số những bí mật đang ẩn giấu… Cũng tốt, cứ tìm thử xem."
Hách Liên Xuyên không nói gì.
Ông nhìn sang chỗ Lý Hạo, ướm hỏi: "Lý Hạo, ngươi nghĩ sao?"
Lý Hạo có chút xấu hổ, liếc nhìn lão sư rồi thấp giọng thì thào: "Lão sư... Hay là giao cho Tuần Dạ Nhân đi?"