Chương 159: Trở Mặt Với Lão Sư
Lý Hạo có chút xấu hổ, liếc nhìn lão sư rồi thấp giọng thì thào: "Lão sư... Hay là giao tiểu kiếm cho Tuần Dạ Nhân đi?"
Viên Thạc tức giận quát: "Ngươi quên là ai bảo vệ ngươi rồi à?"
Lý Hạo ngượng ngùng quẹt mũi, "Không, lão sư... Ta lo lắng ngài sẽ gặp nguy hiểm! Ít nhất đưa cho Tuần Dạ Nhân thì chúng ta sẽ an toàn hơn. Điều kiện của ngài... ta thấy hơi quá phận, chỉ là một thanh kiếm thôi, bình thường ta cũng chỉ xem như vật tưởng niệm, không có gì đặc biệt, lần trước khi Vương Minh đề nghị mua nó với giá mười mấy vạn, ta gần như đã thoả thuận với hắn rồi."
Bên cạnh, Vương Minh xấu hổ tới muốn vùi đầu xuống đất, tại sao lại nói vào lúc này?
Lý Hạo lại chân thành nói tiếp: "Tuần Dạ Nhân bảo vệ người dân, cần phải huấn luyện vô số tinh anh để chống lại kẻ địch hùng mạnh! Lão sư, chúng ta yêu cầu quá nhiều đồ vật, bọn họ phải làm sao? Chúng ta là phe chính nghĩa, không phải cường đạo!"
Hách Liên Xuyên thầm tán thưởng trong lòng, không tệ!
Chẳng trách tình báo cho rằng Lý Hạo là người thông minh, nhạy bén, cũng trọng tình trọng nghĩa, rất lương thiện, được Tuần Kiểm Ti khen ngợi không ngớt.
Nghe người ta nói chuyện xem, đúng là thanh niên anh tài, rất đáng để bồi dưỡng!
"Tiểu tử khốn kiếp, ngươi thì biết cái gì?"
Viên Thạc cả giận mắng: "Tên ngu xuẩn nhà ngươi, lão sư yêu cầu mấy món đồ đó là vì ta sao? Còn không phải để cho ngươi..."
"Lão sư!"
Lý Hạo rụt cổ, có chút sợ hãi không dám nhìn ông, “Ngài cứ để cho ta tùy ý một lần đi, ta… Ta không muốn nhìn thấy Tuần Dạ Nhân phải trả giá quá nhiều, lỡ đâu lại có người thiệt mạng. Điều kiện của ngài, ta cảm thấy có thể giảm bớt một vài thứ. Đặc biệt là chuyện Hách bộ trưởng tự mình bảo hộ thì thôi đi, ngài ấy là cường giả tối cường, cần bảo vệ toàn bộ Ngân Nguyệt hành tỉnh chứ không phải chỉ mình ta! Năng lượng thần bí cũng thế, một vạn khối… Lão sư, ngài có biết một vạn khối là nhiều cỡ nào không? Ta nghĩ rằng nhiều nhất chỉ cần một phần ba là đủ!"
Lý Hạo lại nói: "Tuy ta không rõ năng lượng thần bí trân quý như nào, nhưng ta nghĩ một phần ba hẳn là đủ rồi. Ngài xem, có được không?"
"..."
Hách Liên Xuyên trong lòng thầm mắng, một phần ba? Tiểu tử, ngươi thật đúng là không biết giá trị của những thứ này, cho dù lấy ra một phần ba thì Tuần Dạ Nhân cũng phải thổ huyết đấy!
"Cứ như vậy đi!"
Lý Hạo cắn răng: "Lão sư, ta nhiều nhất chỉ có thể chấp nhận điều kiện như vậy, bằng không… Ta sẽ cho không Tuần Dạ Nhân!"
Hách Liên Xuyên rất muốn gào lên rằng, ngươi cho không bọn ta đi, có điều ông còn chưa đến nỗi thất thố như vậy, huống chi Viên Thạc bên kia đã tức giận ra mặt, hồi lâu sau mới khịt mũi nói: "Đồ vật của ngươi thì ngươi làm chủ, một phần ba thì một phần ba, về sau ngươi đừng hối hận là được! Bảo vật này, ngươi giao nó cho người ta thì về sau xem như không thể lấy lại! Trong mắt ta, tiểu kiếm đó quý giá hơn gấp mười lần những điều kiện ta vừa đưa ra, đúng là ngốc tử, ngươi thì biết gì, chờ khi ngươi trở thành cường giả chân chính, ngươi sẽ biết thứ ta yêu cầu thấp tới cỡ nào!"
Giờ khắc này, Hách Liên Xuyên có chút xấu hổ, nhất thời không thể nói lời từ chối.
Đây là... chấp nhận hay không chấp nhận?
Ngươi nhìn Lý Hạo xem, vì thanh kiếm mà muốn trở mặt với lão sư của mình rồi kia kìa.
Ông cực kỳ bất đắc dĩ, chuyện này không dễ xử lý.
Mà Viên Thạc bên kia lại tỏ vẻ khó chịu, phất tay áo, rời đi, "Ta về trước! Với lại, người là do ta giết, ngoại trừ mấy tên do đám người Lưu Long giết thì toàn bộ còn lại đều đưa tới cổ viện cho ta! Đồ Tuần Dạ Nhân ban thưởng, lão phu lười đi lĩnh!"
. . .
Viên Thạc cứ như vậy rời đi.
Hách Liên Xuyên nhìn theo bóng lưng ông, có phần không nói nên lời.
Người này, tính tình càng ngày càng lớn.
Trước đây thì không sao, ít ra cũng có thể uy hiếp được, nhưng bây giờ thì xử lý không dễ.
Ông quay sang nhìn Lý Hạo, mỉm cười hỏi: "Ngươi muốn trở thành Siêu Năng Giả sao?"
Lý Hạo hơi kinh ngạc, vội vã gật đầu, "Muốn!"
Tuy nhiên, trong lòng hắn lại đang tính toán, hấp thu năng lượng thần bí thì chỉ có thể cường hóa nhục thân chứ không có cách nào giải phong khoá siêu năng, lão sư cũng nói hiện tại không nên nghĩ tới. Có điều việc trở thành một Siêu Năng Giả… Đáp ứng trước rồi nói.
Người trước mặt đây là tồn tại cấp bậc Tam Dương, trước tiên cứ giả vờ làm kẻ ngoan ngoãn không hiểu chuyện gì đi đã.
"Hoàng Vân, ngươi phụ trách thu thập năng lượng thần bí ở những nơi khác, ở đây thì để ta phụ trách, những người khác đi về trước đi!"
Hách Liên Xuyên phân công xong, cuối cùng mới nhìn về phía Lưu Long nói: "Biểu hiện của đội săn quỷ, ta đều đã nhìn thấy. Nhưng ta vẫn phải nói một câu, di dời dân chúng mới là sự bảo hộ tốt nhất! Bản thân ngươi đã cảm nhận được sự hỗn loạn đêm qua, một vị Phá Bách dù có mạnh đến đâu cũng không thể đứng vững gót chân trong lĩnh vực siêu năng ngày càng cường đại này! Trừ khi ngươi cũng giống như Viên lão, trực tiếp tấn cấp Đấu Thiên! "
Lưu Long nghiêm nghị đáp: "Đã hiểu! Nhưng Lưu Long ta vẫn giữ câu nói cũ, di chuyển... Cũng không phải là không thể! Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết để di chuyển là phải xây dựng một vệ thành gần Bạch Nguyệt Thành, chứ không thể cứ đem người đến thành lớn rồi mặc kệ bọn họ ở đó! Cần phải phụ trách cho tất cả mọi thứ như thực phẩm, quần áo, chỗ ở, bao gồm cả công việc... Nếu không, có bao nhiêu người sẽ thê ly tử tán, cửa nát nhà tan?"
"Ta biết cao tầng đều có lo nghĩ của các ngươi, nhưng dân đen bọn ta cũng có lo nghĩ riêng của chính mình. Bằng không, ta sẽ tiếp tục tọa trấn ở Ngân Thành, mặc dù năng lực có hạn, nhưng ta nguyện ý bảo hộ một nơi dung thân cuối cùng cho Ngân Thành!"
Hách Liên Xuyên thở dài một tiếng, không thể thuyết phục thêm.
Đúng là đầu gỗ!
Mặc dù quê hương khó rời xa, nhưng thế cục ngày nay càng lúc càng hỗn loạn, một thành nằm đơn độc bên ngoài như này, khủng hoảng ắt sẽ ập đến bất cứ lúc nào.
Đối với những gì Lưu Long vừa nói, thật sự là không dễ giải quyết, vài ba mươi ngươi thì chẳng sao, nhưng lo chu toàn cho hơn trăm vạn nhân khẩu cùng một lúc là chuyện không mấy khả thi, chưa kể đâu chỉ có mỗi một mình mình Ngân Thành, vẫn còn rất nhiều thành nhỏ khác cũng cần phải di chuyển, cho nên căn bản cao tầng không có cách nào bố trí ổn thỏa cho hết thảy người dân.
Lưu Long nói xong mọi thứ rồi thôi, ông cũng không quan tâm tới chuyện này, bởi vì ông biết thừa bên trên sẽ không đồng ý.
Lưu Long liếc nhìn Lý Hạo rồi nói nhỏ: "Về trước đi!"
Lý Hạo gật đầu, nhanh chóng đi theo. Có điều đi được vài bước, hắn chợt quay đầu lại mỉm cười với mấy người Hách Liên Xuyên, lại nói với Vương Minh: "Tiểu Minh... À Không, Vương trưởng quan, nếu có thời gian ta sẽ mời ngươi ăn cơm, lần này cảm ơn các vị không màng sống chết giúp ta!"
Vương Minh đỏ bừng mặt.
Không màng sống chết để giúp ngươi?
Tuy rằng bọn ta đích thật đã tham gia vào cuộc chiến, nhưng kết quả thì… thật là khó nói.
Quá sức mất mặt!
Cũng may Lý Hạo không nhìn thấy, cho nên Vương Minh chỉ có thể cười gượng, mở miệng đáp: "Đừng khách khí, việc nên làm mà thôi!"
Hách Liên Xuyên cũng mỉm cười gật đầu, trong lòng cảm khái Lý Hạo quả là một hài tử tốt, nhưng đáng tiếc đã bị một tổ chức lớn như Hồng Nguyệt để mắt tới, tương lai sau này khó mà nói trước được.