Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 160 - Chương 160: Mỗi Người Đều Có Tính Toán Riêng

Chương 160: Mỗi Người Đều Có Tính Toán Riêng Chương 160: Mỗi Người Đều Có Tính Toán Riêng

Chương 160: Mỗi Người Đều Có Tính Toán Riêng

Một lúc sau, Lý Hao và Lưu Long rời khỏi đó.

Lưu Long vừa đi vừa trầm ngâm nói: "Ta vốn còn muốn bồi dưỡng ngươi một chút… Bây giờ xem ra không cần nữa, có lẽ ngươi sẽ sớm rời khỏi Ngân Thành, cũng tốt, Bạch Nguyệt Thành an toàn hơn."

Lý Hạo cười cười, "Lão đại muốn bỏ rơi ta à? Tại sao ta phải rời đi?"

"Hả?"

Lưu Long sửng sốt, ngươi không định đi sao?

"Ngươi phải biết, Ngân Thành rất không an toàn..."

Lý Hạo không tán thành lắm, "Chưa chắc!"

Đi sao?

Thật lòng hắn không muốn rời bỏ nơi đây.

Mặc dù lão sư cũng khuyên hắn nên rời đi càng sớm càng tốt, bất quá Lý Hạo cũng có chủ kiến của riêng mình.

Trận chiến đêm qua đối phương đã gặp tổn thất nặng nề, trong thời gian ngắn sắp tới có lẽ sẽ không tái xuất. Bây giờ mà đi tới Bạch Nguyệt Thành có lẽ không phải chuyện tốt, nơi đó có quá nhiều cường giả, mọi chuyện đều nằm dưới mí mắt của bọn họ, có một số việc không dễ dàng để che giấu, chẳng hạn như tiểu kiếm.

Tất nhiên, ở lại Ngân Thành sẽ rất nguy hiểm, đây cũng là sự thật!

Nhưng bây giờ trên danh nghĩa thì kiếm Lý gia đã bị Tuần Dạ Nhân cầm đi.

Rốt cuộc thứ mà tổ chức Hồng Nguyệt cần là thanh kiếm, hay là huyết mạch của Lý Hạo, còn có… khi nào thì Ngân Thành lại có mưa màu xanh lam, đây đều là những chuyện chưa có lời giải đáp.

Dưa theo quy luật dĩ vãng thì từ khi Tiểu Viễn gặp nạn tới nay đã tầm một năm, vậy thì lần tiếp theo Hồng Nguyệt ra tay hẳn là phải nửa năm sau... Cho nên thời gian an toàn ít nhất của hắn chính là nửa năm tới.

"Trong vòng nửa năm, ta không cần phải rời đi!"

Lý Hạo thầm nghĩ, lại nghĩ tới nội thành hẳn là còn có một số huyết ảnh, hiện tại hắn không tiện đi thu thập, để chờ mấy vị cường giả Tuần Dạ Nhân kia rời đi rồi hắn sẽ tới xử lý sau.

Năng lượng từ huyết ảnh là một thứ đại bổ, huyết ảnh đi theo vị Tam Dương trước đó quá lớn, dẫn tới hắn không thể tự mình tiêu hóa, nhưng nếu là huyết ảnh đi kèm những tên Nguyệt Minh quỷ diện thì hẳn là hắn có thể hấp thu được.

Lý Hạo nghĩ mình nên sớm tiến vào Phá Bách, lúc đó, cho dù đến Bạch Nguyệt Thành thì hắn vẫn có chút năng lực tự bảo vệ.

"Mà chiến lợi phẩm lần này... Lão sư chia phần to, ta phân phần nhỏ cũng được, sức mạnh Ngũ Hành tăng cường ngũ tạng, ta còn chưa thử hết các loại năng lượng thần bí, sắp tới, ta có thể yên tâm phát triển trong một thời gian. "

Vài ý nghĩ thoáng qua, Lý Hạo thật sự không muốn rời khỏi Ngân Thành trong quãng thời gian này.

Mà ở bên cạnh, ánh mắt Lưu Long có chút phức tạp.

Không đi?

Tiểu tử này thực sự rất táo bạo!

Nghe Liễu Diễm nói, đêm qua hắn đã tự tay giết chết hai cường giả, nghĩ đến đây, Lưu Long lại thầm cảm khái, có lẽ ông có hi vọng nhìn thấy Lý Hạo từng bước trở thành Siêu Năng Giả, trở thành Nguyệt Minh, thậm chí trở thành Nhật Diệu.

Nếu thực sự có một Nhật Diệu sẵn sàng ở lại Ngân Thành thì nơi đây sẽ được cao tầng coi trọng hơn.

Hai người đều có suy nghĩ của riêng mình, một đường không nói chuyện, chậm rãi trở lại Tuần Kiểm Ti.

. . .

Tuần Kiểm Ti.

Trong tầng hầm, Ngô Siêu và Trần Kiên đều đang nằm trên giường bệnh, mà Vân Dao lúc này đang giúp họ chữa bệnh.

Vân Dao dường như đã thành thạo một số khả năng chữa bệnh đặc biệt, có thể giúp mọi người chữa lành vết thương mà không cần sự hỗ trợ của bất kỳ thiết bị nào.

Liễu Diễm đang ngồi ngẩn người một bên, trận chiến đêm qua nàng không bị thương nặng gì, mấy vết thương ngoài da thì đã sớm lành rồi.

"Lão đại!"

Lưu Long vào cửa, cho dù là Vân Dao hay Liễu Diễm, thậm chí là Ngô Siêu cùng Trần Kiên đang nằm trên giường cũng đều ngẩng đầu nhìn ông một cái, trong lòng có chút lo lắng xen lẫn chờ mong.

Lưu Long biết họ đang chờ mong điều gì, cân nhắc một lúc mới nói: "Những Siêu Năng Giả mà ta đã giết trong thành hẳn có thể thu hoạch được năng lượng thần bí, những thứ khác thì e rằng Viên Thạc sẽ không cho."

Sau một trận chiến đẫm máu, tất nhiên mọi người đều mong chờ tài nguyên được phân phát sau đó.

Lần này cả 10 tên quỷ diện Nguyệt Minh đều bị quét sạch, Lý Hạo giết 1 người, Viên Thạc giết 5 người, còn lại là do Lưu Long giải quyết 3 tên trước, về sau thì có 1 tên chết trong tay Tuần Kiểm Ti.

Nếu gom hết năng lượng thần bí của 4 người này đưa về tiểu đội thì chí ít cũng có tới hàng trăm khối, dĩ nhiên đem so với Viên Thạc thì thu hoạch như vậy không tính là gì, nhưng so với thu nhập của tiểu đội trong suốt vài năm qua thì nhiêu đây thật sự đã rất nhiều.

Lý Hạo ở bên cạnh mở miệng nói: "Không sao, lão sư không dùng nhiều như vậy đâu, có lẽ còn dư thừa, để ta nói với ông ấy, phân cho chúng ta nhiều hơn một chút."

Lưu Long xua tay, không tiếp tục nói nữa.

Ông giết bao nhiêu thì lấy bao nhiêu, không cần người khác phải thương hại chính mình.

Liễu Diễm cười nói: "Tiểu Hạo Hạo, lần này ngươi giết được một tên Nguyệt Minh, năng lượng thần bí của gã đã đủ để một mình ngươi hút, có thể rút ra ít nhất 30 khối năng lượng thần bí từ người gã!"

30 khối!

Đối với bọn hắn, đây đã là con số rất lớn.

Lý Hạo lắc đầu đáp: "Đó là công lao của toàn đội, đâu thể tính cuối cùng ai giết đối phương thì là của người đó được! Bằng không một mình lão đại đã giết 3 người, vậy thì chẳng phải mọi người liều mạng cả đêm xong lại không nhận được gì sao?"

Nhiệm vụ của đoàn đội không nên phân chia như thế.

Liễu Diễm thực ra đang giúp Lý Hạo tranh thủ quyền lợi, nhưng Lý Hạo lại không muốn vậy, hắn muốn tuân theo nguyên tắc phân phối của tiểu đội hơn, ai xuất lực bao nhiêu thì thu về bấy nhiêu.

Nếu tính theo quy tắc kẻ giết người cuối cùng mà phân chia, vậy thì kiểu phòng thủ như Trần Kiên hay kiểu trị liệu như Vân Dao, có thể cả đời cũng không lấy nổi một khối năng lượng thần bí, như thế thì ý nghĩa của việc hợp tác đoàn đội cũng không tồn tại nữa.

Lưu Long vẫn không lên tiếng, giống như lần này ông không quá hứng thú với việc phân phối tài nguyên.

Liễu Diễm liếc nhìn Lưu Long một thoáng, sau đó lại nhìn Lý Hạo.

Suy nghĩ một hồi, nàng đột nhiên hỏi: "Cường giả Tuần Dạ Nhân đã tới, lão đại, đối phương có sắp xếp gì cho Ngân Thành không?"

Nàng biết rằng Lưu Long rất quan tâm đến vấn đề này.

Lưu Long tìm một chỗ ngồi xuống, trên người vẫn còn một số vết thương đang chảy máu, có điều ông không quan tâm, ông nói: "Mộc Sâm hy vọng có thể thành lập phân bộ, nhưng Hách bộ trưởng không có cách nào đưa ra quyết định, xác suất cao là không thể."

Ông chép miệng: "Lần này chúng ta đã thu hoạch được không ít, nếu mọi người đều có thể tấn cấp lên Siêu Năng Giả... Có lẽ cũng có hi vọng!"

Ông bình tĩnh trấn an mọi người.

Nếu tiểu đội săn quỷ có năng lực tấn cấp siêu năng thì mọi chuyện không phải là hoàn toàn vô vọng.

Từ Trảm Thập mà tiến vào lĩnh vực siêu năng thì khả năng cao là bọn họ có thể trực tiếp trở thành Nguyệt Minh.

Thậm chí dù không thể thành Siêu Năng Giả thì đẩy giới hạn bản thân lên Phá Bách đỉnh phong cũng không tệ, thực lực như vậy so ra vẫn vượt qua một phân bộ siêu năng bình thường, chỉ khác là Tuần Dạ Nhân sẽ không phân phát năng lượng thần bí trong số vật tư mà bọn họ nên được nhận.

Lý Hạo ở bên cạnh không nói chuyện, việc này hắn không xen vào được.

Bấy giờ hắn vẫn đang cố gắng tiêu hóa số thành quả thu hoạch được trong qua nay.

Hắn đã hấp thu không ít sức mạnh từ huyết ảnh, trong cơ thể hắn lúc này tràn ngập lực lượng, dẫn tới thể nội tốt hơn bao giờ hết.

Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật vẫn phát huy tác dụng, nhưng hắn cố kiềm chế không rút ra tinh quang năng từ ngọc kiếm.

Năng lượng của tiểu kiếm hiển nhiên không còn dồi dào như trước.

Mà tinh quang năng lại có tác dụng rất lớn, nếu thực sự rút sạch, vậy sẽ rất tiếc nuối.

Theo lời của lão sư, thể chất của Lý Hạo hiện tại đã đạt tới cấp độ Phá Bách, nhưng cần phải có thời gian mới có thể chuyển hóa.

Thừa dịp hiện tại tranh thủ tiêu hóa những thứ đang có trong thể nội trước.

Thời gian tới sẽ tiếp tục hấp thu chiến lợi phẩm lần này sau.

Ví dụ như huyết ảnh trong nội thành, năng lượng bí ẩn bên chỗ lão sư, ngoài ra còn có một ít tài nguyên do Tuần Dạ Nhân ban thưởng, đây đều là những thứ sẽ giúp hắn tiến thêm một bước.

Mà tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ việc Viên Thạc giết chết một vị cường giả Tam Dương. Bằng không, đến mạng để nhìn thấy bình minh cũng chẳng có nữa là sử dụng tài nguyên.

Bình Luận (0)
Comment