Vậy nên ý thức thế giới càng cường đại thì lại càng không cho phép cường giả thế giới này rời đi, nếu không thì thế giới sẽ trở nên suy yếu! Năm xưa chủ thế giới sinh ra Ngân Nguyệt đã tiêu hao vô số năng lượng, trong tình huống bình thường thì sẽ thu hồi, với tính cách của Nhân Vương, hắn không đi cướp của người ta đã là không tệ rồi, làm gì có chuyện để bị người khác cướp đoạt..."
Tuy không tính là cướp đoạt nhưng Ngân Nguyệt quả thật được tạo thành do năng lượng chủ thế giới trôi mất, dù thu hồi thì cũng là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng Nhân Vương lựa chọn bỏ mặc, bởi vì hắn muốn đưa cho Kiếm Tôn.
Lý Hạo biết chuyện này.
Hắn từng được xem đoạn đối thoại giữa Huyết Đế Tôn và tiên tổ nhà mình trong Chiến Thiên thành.
"Thì ra là thế!"
Lý Hạo gật đầu: "Vậy các ngươi rời khỏi thời đại Tân Võ chẳng phải là cũng mang năng lượng của chủ thế giới đi sao?"
"Đúng."
Hắc Khải gật đầu: "Nhưng chúng ta không quá cường đại, mang đi thì Nhân Vương cũng sẽ không để ý, kỳ thật thế giới cũng đang rút lấy năng lượng vũ trụ, chúng ta không phải chí cường giả, mang đi không nhiều năng lượng, có thể tự nhiên khôi phục. Nhưng sinh ra một tiểu thế giới thì sẽ phải tiêu hao cực kỳ nhiều năng lượng, rất khó khôi phục, có lẽ sẽ phải mất vô số năm tháng."
Thì ra là thế!
Lý Hạo đã hiểu.
Hắn nhìn Hắc Khải, vị này từng cùng tiên tổ nhà mình lang thang qua thế giới khác, vậy chứng tỏ quan hệ giữa ông ta và tiên tổ nhà mình phải rất tốt, nhưng ông ta lại chẳng nhiệt tình gì đối với ta, thực sự là...
"Một hậu đại cách vô số đời của Kiếm Tôn mà thôi, có cần thiết không?"
Có vẻ Hắc Khải đã cảm giác được, ông thản nhiên nói: "Hơn nữa, nói thật ra thì Kiếm Tôn không có hậu nhân."
Lý Hạo sững sờ nhìn Hắc Khải: "Tức là sao?"
Hắc Khải thản nhiên đáp: "Kiếm Tôn cả đời chưa lập gia đình, đến khi Tân Võ biến mất cũng chưa từng lấy vợ sinh con, lấy đâu ra hậu nhân?"
"..."
Lý Hạo sợ ngây người!
Không chỉ mình hắn mà những người khác cũng đều kinh ngạc.
Kiếm Tôn không có hậu nhân, vậy... Lý gia ở đâu ra?
Giờ phút này đến Vương thự trưởng cũng tò mò, có vẻ ông cũng không biết chuyện này.
Hắc Khải bình tĩnh nói: "Cả đời Kiếm Tôn cống hiến cho Tân Võ, thời thiếu niên khí phách, trung niên sa sút, luân lạc tới Ma Võ, bị coi là quản lý nhà kho, từng bị thương nặng, tại giai đoạn sinh mệnh huy hoàng nhất, hắn phí mất mười năm chỉ để mài một thanh kiếm. Cả đời chung tình với kiếm, cả đời chỉ tu kiếm, Nhân Vương cứu được Kiếm Tôn, Kiếm Tôn cũng cứu Nhân Vương, nâng đỡ lẫn nhau đi qua đoạn thời gian gian nan..."
Đồng nghĩa với việc Kiếm Tôn không cưới vợ, cũng không có hứng thú lấy vợ sinh con.
Lý Hạo nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn tuyệt vọng, cái người mà hắn cảm thấy là tiên tổ của mình đến lúc này lại phát hiện là không phải. Tình huống này là như thế nào?
Hắc Khải nói tiếp: "Đương nhiên Kiếm Tôn cũng không phải người từ trên trời rơi xuống, hắn có huynh đệ, huynh đệ của Kiếm Tôn có một người cháu gái, đó là huyết mạch ruột thịt duy nhất đời thứ ba của Lý gia, cháu trai của Kiếm Tôn mất sớm, lại không có con cái, vậy nên vị kia đã coi vị cháu gái đó thành cháu gái ruột để nuôi dưỡng. Vị kia mới là tiên tổ của Lý gia."
Lý Hạo há to miệng, mãi không thốt nên lời.
Hắc Khải bỗng nhiên bật cười: "Quên nói, ta và muội muội ta, còn có vị tiên tổ của các ngươi và hiệu trưởng của chúng ta, chúng ta là học viên cùng thế hệ tại Ma Võ."
Lý Hạo lại há hốc mồm!
Còn có tầng quan hệ thế này nữa à?
Hắc Khải cười: "Phu quân của nàng cũng là bạn học của chúng ta, vậy nên các ngươi cũng có thể coi là hậu duệ đích truyền của Kiếm Tôn..."
Lý Hạo mất một lúc lâu mới có thể lên tiếng: "Nói như vậy, tiên tổ Lý gia chúng ta là cháu gái của Kiếm Tôn, không phải là người Lý gia thật ư?"
"Sao có thể nói như vậy?"
Hắc Khải tươi cười giải thích: "Có thể xem như thật, Kiếm Tôn cũng thật sự coi nàng là người thân ruột thịt để đối đãi."
Lý Hạo cảm thấy bất đắc dĩ.
Hóa ra không phải đích truyền thật sự, ta cứ tưởng vị Kiếm Tôn kia thật sự là tiên tổ ruột thịt nhà mình, vị này phải gọi là Nhị tổ mới đúng?
"Vậy tại sao chúng ta lại mang họ Lý?"
Lý Hạo hỏi một câu, Hắc Khải bất đắc dĩ trả lời: "Cháu gái Kiếm Tôn, cháu gái nuôi thân thiết, vậy nên mang họ Lý không phải là chuyện rất bình thường sao? Nhóc con, nam nữ bình đẳng, hiểu không?"
"..."
Lý Hạo gật đầu: "Cũng đúng, có lão tổ như thế, ông xã của nữ tiên tổ nhà ta chắc cũng không dám tranh giành vấn đề tên tuổi."
"..."
Hắc Khải không nói gì.
Lý Hạo cảm khái: "Hóa ra ta không tính là hậu đại của Kiếm Tôn, chẳng trách..."
"Chẳng trách cái gì?"
"Chẳng trách tiền bối đối xử với ta không khách khí như thế."
Hắc Khải rất muốn mắng người, ta như vậy mà còn không tính là khách khí sao?
Nếu không phải vì ngươi có quan hệ với Kiếm Tôn thì ta đã đập chết ngươi từ lâu rồi.
Mà dù ngươi không có quan hệ gì với Kiếm Tôn thì tổ tiên của ngươi vẫn là bạn học của ta, quan hệ cũng rất mật thiết.
Lúc này, Lý Hạo nghĩ tới điều gì đó: "Vậy thì Cửu sư trưởng, còn có Lý Đạo Hằng phản loạn gì kia nữa có khác gì chúng ta đâu? Chỉ là chi thứ, như vậy tức là có chi chính, chúng ta có thể xem như chi chính sao?"
“Đúng."
Hắc Khải gật đầu: "Năm đó Kiếm Tôn không quản Kiếm Thành. Chủ yếu là tổ tiên của ngươi quản lý, về sau sinh ra mấy người con, con trai trưởng kế thừa chức thành chủ Kiếm Thành. Đó chính là cái gọi là chủ mạch! Những người khác đều tự tìm kiếm cơ duyên, đó là chi thứ. Lý Đạo Tông là hậu đại của con trai thứ 2 của bạn học ta, cũng chính là chi thứ mà mọi người hay gọi."
Hắc Khải lại nói: "Các nhà khác đều không khác mấy, nhưng cách phân chia chính phụ chỉ là chuyện tiếu lâm mà thôi, ở thời đại Tân Võ có rất nhiều cơ hội, chủ thành lưu thủ tọa trấn không có nghĩa là tốt, chỉ là một tiểu thế giới mà thôi, có vài người chi thứ đi đến chủ thế giới, gặp cơ duyên tốt hơn, tiền đồ lớn hơn..."
Thì ra là thế!
Lý Hạo sửng sốt hỏi: "Vì sao chủ mạch bát đại gia không ở tại chủ thành mà là ở Ngân Thành?"
Hắc Khải nhìn hắn, một lúc sau mới hỏi lại: "Sao ngươi lại hỏi ta?"
Làm sao ta biết được!
Lý Hạo lập tức nhìn về phía Vương thự trưởng, vị này cũng là chi thứ của Vương gia: "Vương thự trưởng, ngươi ở trong chủ thành, vì sao chúng ta thì không?"
Vương thự trưởng bật cười: "Quá bình thường!"
"Cái gì?"
Vương thự trưởng đáp: "Năm đó mọi người đều biết rằng sớm muộn gì chủ thành cũng sẽ gặp nạn, không có năng lượng thì sẽ bị phong bế, gia chủ liền dẫn người rời đi, muốn tìm hi vọng sống, tiếp tục truyền thừa chìa khoá... Lúc ấy chủ thành là tử địa, ở đó thì chẳng khác gì chờ chết! Nhiệm vụ của Chiến Thiên Quân chính là lưu thủ, bọn ta cũng không có cách nào!"