Một ngày này, khắp thiên hạ, trở nên loạn xị bát nháo.
Phủ Tổng đốc, phủ thự trưởng, nha môn Tuần Dạ Nhân, tổng bộ trú quân, Tuần Kiểm Ti...
Khắp nơi, đều có dân chúng tụ tập.
Chúng ta muốn xoá nạn mù chữ, chúng ta muốn luyện võ, chúng ta muốn hạt gạo thần thánh...chỉ cần các ngươi cung cấp cho chúng ta, chúng ta cũng có thể không tạo phản, mặc kệ ai là hoàng đế, thế nhưng nếu ngươi không cung cấp...vì mình, vì người nhà, vì hậu thế...vậy liền tạo phản!
Mãnh Hổ Lý Tự Kỳ, một ngày này, ở Trung Bộ, ở đại lục Tứ Phương, phiêu đãng khắp nơi.
Vô số người chạy tới Trung Bộ!
Nếu không cách nào lật đổ, vậy liền rời đi!
Ly biệt quê hương cũng được, hay có như thế nào đi nữa... nếu không cách nào tiếp tục chờ đợi ở đại lục tứ phương, vậy liền trốn!
Đi tới Trung Bộ!
Đi tìm đường sống!
Chỉ là một cái thông cáo mà thôi, bá chủ địa phương gì đó, hành chính tổng đốc gì đó, tất cả đều khóc không ra nước mắt.
Đến đâu làm ra được hạt gạo thần thánh gì đó?
Làm sao xây nhiều trường học như vậy, nhiều lão sư như vậy, tiến hành xoá nạn mù chữ?
Lý Hạo bên đó, vận dụng mấy chục vạn siêu năng, kiến tạo trường học khắp nơi, ai có năng lực này, vận dụng nhiều siêu năng như thế, đi làm chuyện như vậy?
Không dùng siêu năng, đám dân chúng can đảm, lập tức liền muốn tạo phản.
Bình thường, những lớp người quê mùa này, bọn họ sao có thể để ý?
Thế nhưng, bây giờ thì sao?
Có thể giết sao?
Có thể trấn áp sao?
Lý Hạo nhấc lên đại thế nhất thống thiên hạ, bây giờ, trừ phi thật sự nghĩ quẩn, hoàn toàn không lưu lại đường lui cho mình, nếu không, một khi ngươi giết người... vậy sẽ xong đời, một khi thật sự bị Lý Hạo đánh tới đại lục tứ phương, vậy cứ chờ chết đi!
Bọn họ dám, nhưng quân đội không dám.
Siêu năng cũng không dám!
Lý Hạo vẫn rất hung tàn!
Ở Trung Bộ, đã bắt đầu giải quyết, siêu năng làm nô, những cường giả ở đại lục tứ phương cũng đều biết, lúc này ai dám đi trợ giúp trấn áp dân chúng?
Không sợ rơi đầu sao?
Đừng nói hơn vạn Sơn Hải là thật hay giả, chỉ nói đến đám người trong màn hình, tuỳ tiện giết chết hơn mười vị cường giả thất hệ, khiến bọn họ sợ run cả người.
Huống chi, những người này, không có mấy người có danh tiếng.
Những võ sư đỉnh cấp của Ngân Nguyệt, còn chưa hề ra tay.
Ai biết thực lực của những người này là gì?
...
Hành Chính Tổng Thự tại Ngân Nguyệt.
Thanh âm bên ngoài, đinh tai nhức óc.
Thanh âm lật đổ Triệu Thự Quang, văng vẳng không dứt bên tai, thân vệ ngoài cửa, đều rất xoắn xuýt, rất biệt khuất.
Ngân Nguyệt, thế nhưng vẫn luôn là chỗ dựa cho Lý Hạo.
Ngay cả phó thự trưởng đều chạy mất, nguyên soái cũng đi, Ti trưởng Tuần Kiểm Ti cũng rời đi, bộ trưởng Tuần Dạ Nhân cũng đi mất...hiện tại, Ngân Nguyệt lớn như vậy, liền chỉ có thự trưởng chống đỡ.
Mấy tên khốn kiếp này...không phân phải trái, liền muốn tạo phản!
Ngay cả đám thân vệ cũng muốn giết người!
Quá ủy khuất!
Mà Triệu thự trưởng lại rất lạnh nhạt, nhìn ra bên ngoài, có chút thất thần.
Người còn chưa đến, thiên hạ đại loạn.
Người người hô to Lý Đô đốc, không ai quan tâm thời tiết tháng chạp lạnh lẽo.
Dân chúng Thiên Tinh, là nhát gan nhất, hèn yếu nhất, có phần cơm ăn, không đói chết là được, từ trước tới giờ sẽ không có yêu cầu quá cao.
Nhưng hôm nay...Ngân Nguyệt còn có thể ăn no mặc ấm đều như thế này.
Vậy nhưng nới khác thì sao?
Dù sao, sống không nổi nữa.
Không bằng...tạo phản đi!
"Chỉ một đốm lửa có thể tạo ra đám cháy...Lý Hạo, bắt đầu mạnh lên rồi!"
Thì thào một tiếng, vẫn không dám tin.
99 hành tỉnh trong thiên hạ, vô cùng khó tin.
Người bình thường, cố gắng cả đời, đều khó mà đi tới khắp mọi nơi, thế nhưng, Lý Hạo bỏ ra nửa năm, từ Ngân Thành đi ra ngoài, bỏ ra ba tháng, đặt xuống căn cơ ở Thiên Tinh thành.
Bỏ ra một ngày, để người trong thiên hạ biết, thời đại mới đến rồi!
Một bản công pháp!
Đúng vậy, chính là một bản công pháp, lại thêm mấy câu.
Không có quá nhiều hào tình tráng ngữ, cũng không giật dây dân chúng các nơi tạo phản, thế nhưng...khi bốn phương tám hướng, tin tức bắt đầu lan rộng, người người đều có thể tu luyện, Trung Bộ bắt đầu xoá nạn mù chữ, có người một bước lên trời, bước vào cái gọi là Sơn Hải cảnh...
Bốn phương tám hướng, tất cả mọi người sôi nổi!
Chúng ta cũng có thể!
Nếu cả đời đều không tiếp xúc Võ Đạo, không tiếp xúc siêu năng, bọn họ sẽ không có lá gan như thế, không có quyết đoán như vậy...
Nhưng hôm nay, rất nhiều người mở khiếu thứ nhất.
Trong cuộc đời, lần đầu tiên cảm nhận được, ta không nhỏ yếu nữa, không còn là người bình thường chỉ có thể chịu ức hiếp, ta cũng có thể bước vào siêu phàm, người người đều là siêu phàm, đều giống nhau!
Giai tầng, bị đánh vỡ!
Đúng vậy, khi người bình thường, khi mấy đứa trẻ, đều mở được khiếu huyệt thứ nhất, bước vào Trảm Thập cảnh, lúc này, sự kính sợ đối với siêu phàm của tất cả mọi người, trong nháy mắt biến mất.
Thì ra...ai cũng giống như nhau!
Ngươi có nhiều hơn chúng ta một cái con mắt, một cái miệng sao?
Không có!
Một người thì khó địch nổi, nhưng mười người, trăm người, ngàn người...ngươi có thể giết tất cả mọi người trong thiên hạ sao?
...
Giờ khắc này, thiên hạ rung chuyển.
Lúc này, trong một toà cổ thành, một tòa dinh thự cổ xưa, một cổ nhân phảng phất đã ngủ say vô số năm, đi ra từ trong dinh thự cổ, ngửa đầu nhìn về phía hư không.
"Tân đạo ra đời... Hạo Tinh Võ Đạo, Lý Hạo!"
Như là cường giả Thần Linh, thì thào một tiếng, có chút thổn thức.
"Năng lượng trong thiên hạ, lập tức tiêu hao sạch sẽ, thiên địa sinh ra năng lượng, vốn sẽ rất nhanh có thể chèo chống lần khôi phục thứ hai...đáng tiếc, đã không còn."
Trong nháy mắt liền không còn.
Hiện tại, có bao nhiêu tiêu hao bấy nhiêu.
Dù ngươi bây giờ nổ mỏ lớn Thiên Tinh một lần nữa, cũng không có tác dụng gì, bởi vì khả năng không cần quá lâu, trong chớp mắt liền bị hàng tỷ vạn thương sinh hấp thu hết, lúc này, chỉ có thể chờ đợi.
Chờ đợi cái gì?
Chờ đợi người người vững chắc, chờ đợi thiên địa sinh ra năng lượng, đủ để người người tiêu hao, chờ đợi những người kia phun ra nuốt vào, cường hóa thiên địa, có thể chống đỡ cường giả xuất hiện, mới có thể xuất hiện lần khôi phục thứ hai.
Nếu không, dù ngươi nổ mỏ lớn, cũng không hề có tác dụng.
Thực sự là...buồn cười, nhưng cũng đáng sợ.
Chẳng ai ngờ rằng, tiến trình lần khôi phục thứ hai, sẽ bị một đám người bình thường đánh gãy.
Có thấy buồn cười hay không?
Vốn là, nếu Thiên Tinh mỏ lớn không nổ, muốn mở lần khôi phục thứ hai, cũng không phải không thể, đám người này, năm đó cướp đoạt hai phần ba mỏ lớn Thiên Tinh, chỉ cần bỏ được...cũng có thể mở ra lần khôi phục thứ hai.
Nhưng không chờ bọn họ nghĩ tới điểm này, không chờ bọn họ mở ra, không chờ bọn họ thảo luận muốn khôi phục phía bên mình hay không...Lý Hạo liền đoạn tuyệt hi vọng của bọn họ.
Tỉnh lại đi!
Chớ lãng phí!
Hiện tại, dù ngươi chính có cho nổ ba cái mỏ lớn, ta đều hút rỗng cho ngươi.
Một mình ta không hút được, vậy một trăm triệu người, một tỷ người...ngươi có bao nhiêu, ta hấp thu bấy nhiêu.
Nam nhân như Thần Linh, nói khẽ: "Mấy người Ánh Hồng Nguyệt tới chưa?"
"Bẩm đại nhân..."
Có người cẩn thận từng li từng tí, khom người nói: "Vẫn chưa, Ánh Hồng Nguyệt truyền tin, nói lúc này đang tránh né phủ Đô đốc Thiên Tinh truy sát, vì không để cho phủ Đô đốc Thiên Tinh phát hiện địa điểm của chúng ta, nên hắn sẽ không tới."
Nam tử thản nhiên nói: "Là hắn đưa tin, mà không phải là Hồng Bào?"
"Vâng...là Ánh Hồng Nguyệt đưa tin!"
"Hồng Bào đâu?"
"Chuyện này... Hồng Bào dường như đã biến mất..."
"Biến mất?"
"Vâng."
"Sao lại biến mất?"
"Không biết."
Nam tử trầm mặc một hồi, khẽ cười: "Không phải là...bị Ánh Hồng Nguyệt ăn rồi chứ?"
Sắc mặt người bên cạnh biến đổi: "Sao lại thế..."
Hắn ta có chút khẩn trương nói: "Tinh thần lực của Hồng Bào cường đại, mặc dù dựa theo cách phân chia của thế giới hiện tại, cũng chỉ là thất hệ đỉnh phong, nhưng tới vô ảnh đi vô tung...Ánh Hồng Nguyệt, cũng không hợp nhất bảy mạch... sao có thể giết chết Hồng Bào?"
Nam tử bình tĩnh nói: "Chỉ cần muốn, liền có thể! Năm đó, thời kỳ Nhân Vương nhỏ yếu, không phải cũng trong ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của tất cả mọi người, hoàn thành tuyệt sát hầm mộ sao?"
"Thế nhưng...đó là Nhân Vương!"
Nói đùa gì vậy!
Sao có thể so sánh những người này với Nhân Vương?