Lần này cũng vừa khéo đi ngang qua, Lý Hạo đang ở phụ cận quét sạch di tích, phía Nam Đẩu nộp lên danh sách lao công, hai vị võ sư trong đó, khiến y chú ý.
Tìm hiểu kĩ hơn một chút, thì ra là đệ tử của Tề Mi Côn.
Trước lúc này, hai người còn không có chỗ ở cố định, cũng rất khó tìm.
Thiên Kiếm cũng không nói nhiều, lấy ra một cây Tề Mi Côn còn một nửa, nhìn về phía hai người, nhìn Tôn Hồng Tụ, lại nhìn thoáng qua võ sư tuổi trẻ, nam tử trẻ tuổi có thiên phú không tồi, thiên phú của Tôn Hồng Tụ, rõ ràng kém hơn một chút.
Nhưng mà, Thiên Kiếm vẫn giao vật này cho Tôn Hồng Tụ: "Nhận đi, cảm ngộ nhiều hơn, ý chí cả đời của Tề Mi Côn, đều ở trong một nửa Tề Mi Côn này! Có thể nghiên cứu Tân Võ Đạo một chút, truyền thừa của Tề Mi Côn Vương, hi vọng ngươi có thể tiếp tục truyền thừa..."
Tôn Hồng Tụ nhìn y, cắn răng, không nói gì.
Thiên Kiếm thở dài một tiếng: "Võ sư chính là như vậy, giang hồ cũng là như thế, cho nên, Đô đốc hi vọng tạo ra giang hồ khác xa quá khứ, khiến mấy thứ như đấu tranh, huyết tinh, tử vong, đều cách xa Thiên Tinh! Võ sư cường đại, coi như chiến tử, cũng không nên chết vì nội thù, mà nên chết vì tiêu diệt ngoại thù!"
"Ngân Nguyệt trước kia, là thánh địa võ lâm, là nơi giang hồ hào khách bọn họ dương danh lập vạn danh lợi, Ngân Nguyệt Anh Hùng Phổ, hại rất nhiều người...nhưng rất nhiều người cũng đạt được thành tựu."
"Đô đốc hữu tâm lập Anh Hùng Phổ mới, chỉ là, không còn những người năm đó, cũng không còn là những cường giả còn sống sau trận nội đấu, Viên Thạc bây giờ đang biên soạn tài liệu giảng dạy, tài liệu giảng dạy của Tân Võ Đạo, Lý đô đốc càng hy vọng, có thể xuất hiện một nhóm giang hồ hiệp khách chân chính!"
Nói xong những lời này, đạp không đi mất, thanh âm vẫn như cũ quanh quẩn bên tai mọi người: "Nội đấu lợi hại hơn nữa, cũng không tính là hiệp khách! Ngày đó trận chiến giữa Đô đốc và đại đệ tử Tề Mi Côn, hắn nói, chiến đấu là một loại tinh thần, khi giết người vẫn có chút tiếc nuối...nhưng võ lâm ngay lúc đó chính là như thế, nếu sư tỷ đệ ngươi muốn tìm hắn báo thù, hắn sẽ tùy lúc chờ các ngươi, chỉ là...hi vọng các ngươi không cần lâm vào vực sâu cừu hận!"
Dứt lời, người đã biến mất.
Tôn Hồng Tụ cầm một nửa Tề Mi Côn, nghiến răng, không nói một lời.
Lý Hạo, biết bọn họ ở đây.
Để Thiên Kiếm chuyển giao di vật của sư phụ, nói rằng, muốn báo thù, hắn sẽ chờ bọn họ, nhưng cũng chỉ là tiếc nuối, cũng không cảm thấy mình đã sai.
Sai rồi sao?
Tôn Hồng Tụ nhắm mắt lặng thinh, có lẽ...ai cũng không sai, đúng không?
Ngày đó sư phụ đi tới Ngân Nguyệt, không phải cũng là vì giải quyết Viên Thạc sao?
Chỉ là...hắn giả bộ làm thánh nhân làm gì!
Tôn Hồng Tụ phẫn nộ trong lòng, thật sự muốn vứt bỏ Tề Mi Côn, nhưng đó là di vật của sư phụ, cũng là Võ Đạo tinh túy của sư phụ, nàng há có thể vứt đi?
Cuối cùng, thở dài một tiếng, trong mắt tràn đầy chua xót.
...
Nam Đẩu, núi hoang ở vùng ngoại ô.
Thiên Kiếm đáp xuống đất.
Rất nhiều người đều ở đây, bao gồm mấy vị đứng đầu Nam Đẩu, tất cả đều ở đây.
Thiên Kiếm đáp xuống đất, lên tiếng: "Đồ vật đã giao cho đệ tử của Tề Mi Côn."
Lý Hạo khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời thêm.
Đây là chuyện lúc trước, ngày đó thu hồi một nửa Tề Mi Côn, hắn đã từng nói, sẽ chuyển giao cho đệ tử Tề Mi Côn, chỉ là vẫn mãi không tìm được người, hôm nay đã chuyển giao, cũng coi như hoàn thành lời hứa của mình.
Một nửa Tề Mi Côn, không đơn giản.
Thậm chí ẩn chứa một chút ý chí Côn Đạo, nếu thật sự có thể hấp thụ, có lẽ...thế gian có thể có nhiều hơn một vị cường giả Côn Đạo đỉnh cấp, bây giờ, thật đúng là không hề có cường giả theo đạo côn pháp.
Nam Quyền bên cạnh nói thầm: "Đối phương có thể chưa chắc sẽ cảm kích ngươi."
"Tại sao phải cảm kích?"
Lý Hạo khẽ cười: "Chỉ là không hy vọng, thế giới này, thiếu mất một vị võ sư truyền thừa thôi! Mỗi một môn bí thuật, mỗi một môn bí tịch, đều là tiền nhân hao phí vô số tinh lực, thiên phú, trí tuệ sáng tạo ra, thiếu một môn, liền gạt bỏ sự hi sinh và cố gắng của rất nhiều người. Còn đệ tử Tề Mi Côn, nếu tìm ta báo thù, không địch lại ta, bị ta giết chết, ta tiếp tục giúp bọn hắn giữ lại truyền thừa là được..."
"Thật hung ác!"
Nam Quyền nói thầm một tiếng.
Đây là muốn giết đời đời con cháu của đối phương, đời đời lặp đi lặp lại đều bị ngươi xử lý sao?
Tên gia hỏa Lý Hạo này, cách trả thù người khác thật độc ác.
Đệ tử Tề Mi Côn, sao có thể là đối thủ của hắn?
Đương nhiên, Lý Hạo không biết ông ta đang suy nghĩ gì, nếu là biết, chỉ có thể nói, tên gia hỏa Nam Quyền này, vẫn hẹp hòi như thế.
Xử lý xong chuyện nhỏ này, Lý Hạo nhìn về phía núi hoang trước mặt, giậm chân, đại địa nứt vỡ!
Lộ ra một cánh cửa đá.
Một cỗ tinh thần lực nhàn nhạt, vờn quanh bốn phía.
Lý Hạo cưỡi ngựa đi đầu, tự giới thiệu mình: "Đô đốc Lý Hạo thuộc phủ Đô đốc Thiên Tinh, mời tiền bối gia nhập phủ Đô đốc Thiên Tinh, trước mắt, Chiến Thiên thành, Thiên Tinh trấn, tháp thông tin, thủ vệ Đế cung, nhiều vị tiền bối khác đã lựa chọn gia nhập, trước mắt tiền bối chỉ có hai con đường, thứ nhất, gia nhập phủ Đô đốc, thứ hai, gia nhập Chiến Thiên thành!"
Một cỗ nhàn nhạt tinh thần lực vờn quanh Lý Hạo, mang theo một chút lãnh ý: "Ngươi và ta nước giếng không phạm nước sông, ta biết ngươi là ai! Nhưng nơi đây, là địa bàn của ta..."
"Không, nơi này, là địa bàn của phủ Đô đốc Thiên Tinh! Nơi đây tên là Nam Đẩu!"
Lý Hạo mở miệng: "Tiền bối, tiên lễ hậu binh, đổi thành lúc trước, ta sẽ chọn diệt sát tiền bối, bây giờ, Cửu sư trưởng thuộc Hậu Bị Thủ Vệ quân ở Chiến Thiên thành cầu tình cho các ngươi, cho nên, ta lựa chọn lui lại một bước...tiền bối, ta lấy đối đãi, nếu tiền bối không đồng ý, vậy liền phải thấy đao binh!"
Hậu phương, khí tức đám người mãnh liệt.
Phía sau, gần vạn đại quân, khí huyết như rồng.
Còn có Chiến Thiên quân chân chính, trộn lẫn trong đó, thế như lôi đình!
"Ta chính là Bất Hủ! Bất tử bất diệt! Thiên địa chưa khôi phục, ngươi xưng bá cũng không sao, ngươi dám tiến vào cửa đá, ta sẽ để cho ngươi biết rằng, trời cao đất rộng là như thế nào..."
Lý Hạo lười nhiều lời, phân thân Thần Linh hiển hiện.
Trong nháy mắt, xuất kiếm, tiêu diệt tinh thần lực ở bên ngoài, quát khẽ một tiếng: "Đánh vào trong!"
Dứt lời, một nhóm người, lập tức đuổi theo.
Trong chớp mắt, hơn mười người giết vào trong di tích.
Bên ngoài, mấy vị đứng đầu Nam Đẩu, kinh hồn táng đảm.
Thật to gan, khí phách thật lớn.
Thế mà thật sự tiến vào trong di tích!
Nhân tộc thời đại mới, thật có thể địch nổi cổ lão tồn tại trong những di tích này sao?
Đây cũng không phải là phân thân, mà là đối phó bản tôn của đối phương.