Chương 166: Bị Dọa Sợ
"Ti trưởng, vậy ta dùng cái gì để rút ra những năng lượng bí ẩn này?"
Mộc Sâm không vội lên tiếng mà bước sang một bên, từ trong tủ kính lấy ra một vật thể dài mảnh màu trắng, Lý Hạo nhìn nó một cái, thoạt nhìn còn chưa nhận ra, nhưng rất nhanh ngay sau đó, ánh mắt Lý Hạo liền biến đổi.
Là xương người!
Quả nhiên, Mộc Sâm cười nhạt nói: "Dùng cái này! Đương nhiên ngươi dùng xong thì nhớ phải trả lại! Ngoại trừ Băng Tinh Tráo thì vật phẩm bình thường khó mà bảo tồn được năng lượng thần bí, có điều thật ra xương người là thứ lại bảo tồn khá ổn. Tất nhiên, không phải tùy tiện dùng xương của ai cũng được. Ít nhất phải là Nhật Diệu! Xương cốt của bọn họ đều có thể áp súc năng lượng thần bí!”
Cũng nhờ đêm qua Viên Thạc giết được một vị Nhật Diệu và một vị Tam Dương cho nên Ngân Thành mới có loại vật này.
Khó trách Mộc Sâm nói rằng trước đây không có cách nào.
"Xương cốt của những cường giả này có thể nén được năng lượng thần bí, nếu không thì cường giả sẽ bị nổ tung! Trên thực tế, bao gồm cả da của bọn họ đều có thể bảo tồn, nhưng hai người chết lần này đều bị lão sư của ngươi chém chi linh phá toái, xương cốt vẫn còn đó nhưng da thịt thì... quên đi!”
Lý Hạo có chút buồn nôn, sắc mặt tái nhợt.
Mộc Sâm liếc nhìn hắn một cái, không khỏi trêu chọc: "Sợ à?"
Lý Hạo ngượng ngùng đáp: "Không, không phải sợ, chỉ là... Chỉ là có chút… Ti trưởng, chỉ có thể dùng cái này thôi sao?"
"Có thể dùng những thứ khác, chẳng hạn như vật phẩm siêu năng, nhưng ngươi có sao?"
Ông lại nói: "Với điều kiện hiện tại của Ngân Thành, có được thứ gì đó để chứa năng lượng bí ẩn đã là không tệ, ngươi đừng kén chọn nữa. Nhìn chỗ lão sư ngươi xem, số năng lượng thần bí kia của ông ta còn khoa trương hơn, đang được bảo tồn trong đầu của vị Tam Dương đã chết kia kìa!"
Sắc mặt Lý Hạo càng trở nên tái nhợt, hắn cắn răng răng, lộ ra vẻ mặt thấy chết không sờn.
Mộc Sâm liếc nhìn hắn, trong lòng thở dài.
Vẫn còn quá trẻ!
Tương tự như những người trẻ tuổi khác của Tuần Dạ Nhân, đều là những kẻ ít thấy qua việc đời. Thậm chí so với bọn họ, Lý Hạo lại càng ít hiểu biết hơn, cho dù là học trò của Viên Thạc, bất quá trước đó lại không theo con đường võ đạo, cho nên hắn vẫn còn rất kiêng dè đối với mấy món đồ huyết tinh như thế này.
Ông không nói thêm gì nữa, ngay sau đó bắt đầu rút ra năng lượng bí ẩn theo yêu cầu của Lý Hạo.
Có tất cả 24 khối Kim, Mộc, Thủy; 6 khối năng lượng Thổ; 1 khối Phong và 1 khối Lôi.
Không thể trộn chung trong một chiếc xương duy nhất, mà là sử dụng trọn vẹn sáu chiếc xương, đặt riêng biệt từng loại năng lượng ra để tách bạch.
Một lúc sau, ông cho sáu chiếc xương vào một cái túi nhỏ màu đen rồi đưa cho Lý Hạo: "Sau khi trở về thì từ từ hấp thu đi! Không cần gấp gáp! Khi nào hấp thu xong thì hãy mang đồ tới trả lại cho ta, những thứ này lần sau còn có thể dùng tiếp, ai bảo Ngân Thành có quá ít vật phẩm để bảo tồn năng lượng thần bí làm gì!"
Sau đó, ông lại nói thêm: "Tin tức này chỉ có một số ít người biết nên ngươi đừng tiết lộ ra bên ngoài, kẻo lại gây thêm rắc rối! Tiền tài động nhân tâm, 32 khối năng lượng bí ẩn cũng có thể bán ra thị trường chợ đen với giá mấy ngàn vạn! Đối với nhiều người mà nói, số tiền lớn như vậy cũng đủ khiến bọn hắn bỏ qua mọi thứ!"
"Cảm ơn ti trưởng đã nhắc nhở!"
Lý Hạo nói lời cảm ơn, cầm cái túi nhỏ màu đen, sắc mặt có chút tái nhợt bước ra ngoài.
. . .
Một lúc sau, Lý Hạo đã biến mất trước cửa khố phòng.
Lại qua một hồi, Liễu Diễm cũng đến.
Nhìn thấy Mộc Sâm thì khẽ gật đầu, Mộc Sâm nhìn nàng, suy nghĩ một chút liền dặn dò: "Lý Hạo vừa rồi đã lấy đi phần của hắn, nếu có cơ hội thì tiểu đội săn quỷ của các ngươi nên cho hắn rèn luyện một chút! Đã dính vào lĩnh vực này thì cũng nên mở mang thêm ít kiến thức. Lá gan hắn quá nhỏ, vừa nhìn thấy một đoạn xương người đã bị doạ cho tái mặt, ta mà không kêu hắn ra ngoài trước đi thì dám tiểu tử đó sợ đến tè ra quần mất..."
Ánh mắt Liễu Diễm dị dạng không gì có thể sánh được.
Nhìn thoáng qua Mộc Sâm, thật lâu sau mới cứng ngắc gật đầu, "Ta hiểu rồi! Do hắn là người làm công tác văn hoá, chưa từng thấy qua máu nên bị dọa là chuyện bình thường thôi!"
Ngoài mặt thì nói đỡ thay Lý Hạo, nhưng trong lòng Liễu Diễm lại đang cuồng mắng!
Oắt con đó không phải là người tốt!
Lại nói dối!
Nhìn thấy xương người thì sợ tới tè ra quần?
Lão nương mới là người suýt bị hắn dọa cho sợ tè ra quần đây này, nghĩ tới đây, nàng bất giác nhớ tới tình cảnh máu me kinh hoàng khi hắn giết tên Siêu Năng Giả hệ Thủy trước đó. Đúng là không có cách nào để nói nổi!
Một kẻ ra tay ngoan độc như vậy lại bị xương người dọa sợ?
Đang lừa ai đấy?
Lúc trước còn chưa hoàn toàn nhìn ra, nhưng sau trận chiến đêm mưa mới đây, bây giờ Liễu Diễm đã triệt để minh bạch.
Rõ ràng là Lý Hạo lại đang diễn!
Lá gan của tiểu tử xấu xa đó cực lớn, lại còn máu lạnh, biến thái, ai mà tin dáng vẻ nai tơ của hắn thì kẻ đó sẽ chết thảm nhất!
Bất quá nàng cũng không định nhiều lời với Mộc Sâm.
Đây là chuyện tốt, ngay cả người phe mình mà cũng không nhận ra được lớp ngụy trang của Lý Hạo thì hiển nhiên kẻ địch cũng thế.
Không ai biết mới là tốt nhất!
Nếu như mọi người đều nắm rõ Lý Hạo là tên xấu xa, là cái đồ biến thái chết tiệt thì có lẽ lần này bọn họ đã không có cách nào sống sót trở về được nữa. Cũng vì tên kia âm hiểm như thế nên mới bẫy chết được hai tên cường giả đối địch.
"Đúng là người đọc sách!"
Mộc Sâm cảm khái một tiếng: "Viên Thạc chính là một tên ngụy văn nhân, nhìn thì nho nhã nhưng bên trong gian giảo hơn bất kỳ ai. Kẻ như vậy lại thật sự dạy ra một đồ đệ tốt đẹp như thế, đúng là buồn cười! Cũng không biết Lý Hạo hiện tại nghĩ thế nào, rõ ràng lão sư của mình trước đó là một lão nhân gia hiền lành yếu ớt, mà nay đột nhiên trở thành một ma đầu giết người không chớp mắt!"
Ông chợt thấy thương thay cho Lý Hạo.
Khóe môi Liễu Diễm cứng ngắt, không thể làm gì khác hơn là mau chóng chuyển đề tài: "Ti trưởng, ta tới lấy đồ vật!"
Lý Hạo nghĩ như thế nào ư?
Ngài bớt lo chuyện bao đồng đi!
Mà nếu có lo thì cũng nên lo cho Viên Thạc kia kìa, chỉ e ông ta không thể tiếp nhận được việc đồ đệ của mình là tên sát nhân máu lạnh thì đúng hơn!
Mộc Sâm không nói nữa, cười ha hả dẫn Liễu Diễm đi vào trong, vừa đi vừa nói chuyện phiếm cùng thiếu phụ mà ông thích nhất, đáng tiếc Liễu Diễm là hoa hồng có gai, cho nên ông cũng chỉ thích nói cho sướng miệng chứ không thật sự dám trêu đùa ra lửa với cô nàng này.