Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 167 - Chương 167: Đường Tắt

Chương 167: Đường Tắt Chương 167: Đường Tắt

Chương 167: Đường Tắt

Cùng thời gian đó.

Lý Hạo không về nhà mà là đi thẳng đến Ngân Thành cổ viện.

Ở chỗ lão sư hiển nhiên sẽ an toàn hơn, vả lại thời điểm hấp thu năng lượng thần bí, nếu có vấn đề gì xảy ra thì ít nhất lão sư cũng có cách giải quyết.

. . .

Đại viện Viên gia.

Viên Thạc cũng đã trở về, xung quanh Ngân Thành không có nhiều Siêu Năng Giả, ông chạy một vòng cũng giết được vài tên, cũng không biết có còn hay không, nhưng nếu có thì khi đối phương biết tin tức về cái chết của người khác cũng sẽ sớm biến mất.

Bây giờ, ở nơi này không có người nào bảo vệ ông, mà ông cũng không cần.

Sau khi đám người Hồ Hạo và Lý Mộng nhận được cuốn Ngũ Cầm Tân Thư thì đều nóng lòng muốn đi luyện tập, cũng không có thời gian đến đây, hơn nữa Viên Thạc cũng không muốn có người nhìn chằm chằm vào mình nên đều đã đuổi tất cả bọn hắn đi.

Khi Lý Hạo đến, đại viện rất thanh tĩnh.

Đã gần 12 giờ đêm mà đèn vẫn sáng, hai ngày này, kẻ có thể ngủ yên ổn ở Ngân Thành cũng không nhiều.

"Lão sư!"

Lý Hạo nhìn thấy Viên Thạc ở phòng khách, lúc này Viên Thạc đang ăn cái gì đó, thấy vậy Lý Hạo mới cảm giác được bụng mình cũng đang sôi lên, tính ra thì đã hơn một ngày một đêm hắn chưa ăn gì.

"Ăn một chút không?"

"Cám ơn lão sư!"

Lý Hạo cũng không khách sáo, vừa ngồi xuống liền bắt đầu ăn ngấu nhiến tới nỗi miệng dính đầy dầu mỡ.

Viên Thạc lúc ăn cơm cũng không nhã nhặn cho lắm, cười ha hả nhìn Lý Hạo, ánh mắt ôn nhu hiếm thấy.

Tuổi già sức yếu lại còn bị thương, vốn ông đã sắp chính thức nghỉ hưu để an tâm dưỡng lão, cũng vì vậy nên mới cố ý bồi dưỡng một đồ đệ để kế thừa tri thức cùng tài phú của mình.

Trong đầu ông chứa đựng quá nhiều cổ tịch, mà bản gốc của số cổ tịch ấy đều đã bị ông tiêu hủy hết.

Sẽ thật tiếc khi những tri thức trong đó bị thất truyền hoàn toàn nếu như ông chết đi như thế.

Ông vốn dự định là sẽ truyền dần những kiến thức này cho Lý Hạo trong mấy năm tới.

Kỳ thật Lý Hạo không phải truyền nhân võ đạo của ông, mà là người kế thừa tri thức.

Bảo hắn luyện Ngũ Cầm Tân Thư cũng chỉ là để thân thể khỏe mạnh hơn một chút mà thôi.

Không ngờ cuối cùng trời xui đất khiến, Lý Hạo lại bước chân vào con đường võ đạo. Còn chính mình cũng nhân họa đắc phúc, bởi vì bị thương nên mới thu nhận người học sinh này, ngược lại nhờ hắn mà một bước tiến vào Đấu Thiên.

Ông thực sự rất hài lòng về Lý Hạo.

Chỉ tiếc là thời gian tới ông rất bận rộn, chưa chắc có nhiều thời gian để truyền thụ cho hắn một đầu cổ tịch của mình, mỗi khi nghĩ đến đây, Viên Thạc đều thấy hơi tiếc nuối.

"Tiểu Hạo!"

"Hửm?"

Lý Hạo đang cắm cúi gặm đùi gà, nghe gọi liền ngẩng đầu nhìn về phía lão sư.

Viên Thạc cười híp mắt nói: "Gần đây đừng về nhà, sau khi tấn cấp ta sẽ có rất nhiều việc cần làm. Mấy ngày này, ta sẽ tranh thủ dành thời gian dạy ngươi một vài thứ, hiện tại có thể không hữu ích, nhưng trong tương lai chắc chắn nó sẽ có tác dụng!"

Chẳng hạn như Huyết Đao Quyết, chẳng hạn như Ngũ Cầm Thuật, chẳng hạn như Thổ Nạp Pháp...

Rất nhiều công pháp đều là Viên Thạc học được từ trong cổ tịch, sau đó ông đã cải biên một chút để cho các võ sư hiện đại tu luyện phù hợp hơn.

Mà đây chỉ là một góc của tảng băng kiến thức trong đầu ông.

Còn có rất nhiều thứ khác, trước đây ông nghĩ đó đều chỉ là phỏng đoán, là huyễn tưởng của người xưa.

Nhưng hôm nay nhìn lại, lẽ nào lại là thật?

Viên Thạc hiện có một ý tưởng vĩ đại, đó là xâu chuỗi vô số cổ tịch có liên quan với nhau lại để xem liệu có thể đưa võ đạo sang một con đường mới hay không.

Một số ghi chép trong cổ tịch đã bị phân mảnh.

Không quan hệ!

Ông có thể khôi phục từng chút một, cải biên từng chút một, Ngũ Cầm Thuật nguyên bản cũng không phải toàn bộ, đều là do chính ông mày mò nghiên cứu, thử nghiệm và biên soạn lại, hiện tại tu luyện cũng rất tốt.

Chỉ là muốn làm thế thì cần mất không ít thời gian.

Lý Hạo gật đầu không từ chối, hắn vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời như vậy.

"Vậy thì bắt đầu từ đêm nay..."

"Đêm nay không được!"

Lý Hạo vội vàng nói: "Đêm nay ta muốn hấp thu năng lượng thần bí. Lão sư, không biết ngài có phát hiện bên trong năng lượng thần bí có thể tách ra thuộc tính không? Một phần chia tách thành năng lượng thần bí có thuộc tính, còn một phần kia chia tách thành loại vô thuộc tính! Năng lượng bí ẩn vô thuộc tính có thể cường hóa thân thể, còn những cái có thuộc tính thì có tác dụng cường hóa lục phủ ngũ tạng... Đương nhiên, ta không quá chắc chắn, nhưng trước đó ta đã từng chia tách Thổ năng ra thành hai phần, dùng để cường hoá lá lách!"

Viên Thạc giật mình.

Ông thực sự không biết điều này!

"Ngươi xác định?"

"Ừm!" Lý Hạo lại nói: "Đương nhiên cần có tinh quang năng của ngọc kiếm phối hợp mới được, bằng không thì không thể!"

Viên Thạc nghiêm túc suy nghĩ một lượt, lẩm bẩm nói: "Năng lượng thần bí có thể cường hóa ngũ tạng? Vốn dĩ Trảm Thập và Phá Bách võ sư chỉ có thể cường hóa xương cốt và cơ bắp, phải khi đến Đấu Thiên thì mới có thể thay máu, thông qua thay máu thì lọc trở về để uẩn dưỡng nội phủ. Nhưng mà quá trình này là rất dài!"

Ông có chút kỳ quái, năng lượng thần bí không phải sẽ thôn phệ nội kình sao?

Đương nhiên, khi hấp thu nó, ông không thực sự cảm nhận được nhưng khi bản thân sở hữu nguyên năng thần bí, ông phát hiện ra rằng thứ đó sẽ thôn phệ nội kình.

Bây giờ Lý Hạo lại nói rằng nó có thể được sử dụng để cường hoá cơ quan nội tạng.

Điều đó không phải có nghĩa là... Có thể đi đường tắt sao?

Tại sao chuyện này lại xảy ra?

Cái này và việc trực tiếp hấp thu năng lượng bí ẩn thì có gì khác nhau?

Rốt cuộc thì ngọc kiếm có những tác dụng gì?

Từng ý nghĩ thoáng qua trong đầu, ông nhìn Lý Hạo rồi lẩm bẩm: "Cảnh giới Đấu Thiên, ngoài thần ý thì điều quan trọng nhất chính là cường hóa lục phủ ngũ tạng, chỉ bằng cách này mới có thể xem như Lục Địa Thần Tiên chân chính! Bằng không, cho dù là Đấu Thiên thì khi bị hạ một vài lọai độc dược chí mạng cũng sẽ tử vong!”

Suy tư một hồi, ông lại nói: "Ngươi định hấp thu năng lượng thần bí để cường hóa nội phủ?"

"Đúng vậy, ta đang định làm ngay tối nay.”

Lý Hạo nói: "Lão sư, ta cảm thấy tu luyện cả nội công ngoại công có lẽ sẽ mang tới hiệu quả tốt hơn, toàn diện hơn! Bằng không một khi giao đấu, nội lực chấn động, mỗi lần đều có khả năng bị thương đến nội tạng, đây cũng là nguyên nhân dẫn đến nội thương của nhiều võ sư."

Hầu như không có võ sư nào mà không bị ám thương. Kẻ không có thì chứng tỏ ngươi là búp bê trong tủ kính, chưa từng chân chính trải qua thực chiến mà thôi.

"Cũng tốt!"

Viên Thạc gật đầu, "Nếu có thể, đương nhiên phải cường hóa nội phủ! Chúng ta không thể làm vậy chính là bởi vì không có cách. Ngươi nhớ nhất định phải cường hóa nội phủ trước khi tinh quang năng cạn kiệt!"

"Nếu thành công thì nó sẽ giúp ngươi rất nhiều trong tương lai!"

"Chỉ sợ là tinh quang năng trong ngọc kiếm quá ít, không đủ cho ngươi dùng."

Về phần bản thân, ông không muốn dùng, bởi vì ông biết chắc mình mà dùng nó, đích thật là có thể cường hóa một chút, nhưng tinh quang năng sẽ bị đào rỗng trong sớm chiều.

Đã như vậy thì tốt hơn hết là để một mình Lý Hạo dùng, đặt nền móng vững chắc cho hắn.

"Đừng ăn nữa!"

Thấy Lý Hạo vẫn còn đang say sưa gặm đùi gà, Viên Thạc liền thô lỗ nhấc hắn lên. Ăn cái gì mà ăn, sớm biết ngươi có chính sự thì ta đã không cho ngươi ăn!

Lý Hạo cũng không bận tâm, vẫn tiếp tục cắn nốt miếng cuối, nhấm nháp nhai nuốt thịt gà trong miệng, nuốt toàn bộ xuống xong thì lúc này mới vừa lòng thỏa ý đi theo Viên Thạc.

Bình Luận (0)
Comment