Chương 168: Phân Kỳ Cảnh Giới
Nhà của Viên Thạc có một phòng luyện công rất lớn.
Khi thời tiết đẹp thì ông thích luyện võ trong sân hơn, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải luyện võ ở trong nhà, dù sao cũng có vài thứ cần giữ bí mật.
Quăng Lý Hạo xuống một tấm nệm xong, Viên Thạc vội vàng thúc giục: "Bắt đầu nhanh lên, để ta xem ngươi hấp thu một chút!"
"Lão sư!"
Lý Hạo nói: "Lão sư không cần vội, ta cảm giác ta sắp tiến vào Phá Bách rồi, nhưng Phá Bách là cái gì? Có điểm đặc thù nào khác biệt? Khi chạm tới cấp độ đó thì cần phải chú ý những gì?"
Hắn thấy mình vẫn còn rất nhiều chuyện chưa rõ ràng.
Viên Thạc khẽ giật mình, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại, có phần xúc động. Tuy rằng ông vẫn hay nói Lý Hạo sẽ sớm tiến thêm bước nữa, nhưng trong nháy mắt, khi đối phương thật sự chạm ngưỡng Phá Bách thì ông lại thấy thổn thức không thôi.
Ông tiến vào Phá Bách là chuyện khi nào?
Còn nhớ, ông bắt đầu luyện võ từ khi mới được vài tuổi, năm 10 tuổi thì chính thức bước vào Trảm Thập cảnh, 10 năm sau thì đạt tới Phá Bách, trở thành Phá Bách đỉnh phong ở tuổi bốn mươi, kể từ đó, ông quét ngang giới võ sư của Ngân Nguyệt hành tỉnh, trở thành chúa tể một phương.
Trong ba mươi năm tiếp theo, ông vẫn tiếp tục cố gắng tiến vào Đấu Thiên nhưng không được, hậu kỳ đã hoàn toàn nghĩ tới chuyện bỏ cuộc, nào ngờ mấy ngày trước lại may mắn đạt được cơ duyên, nhờ đó mới thành công hoàn thành mục tiêu.
Nhưng Lý Hạo...
Siêu năng quật khởi, thật ra mà nói cũng là chuyện tốt đối với võ sư, ít nhất hiện tại hấp thu năng lượng thần bí sẽ giúp bản thân cường hóa dễ dàng hơn!
Trong đầu lóe lên vô số suy nghĩ, lại nghĩ đến việc chính mình chưa từng dạy những điều này cho Lý Hạo thì trong lòng ông có hơi áy náy.
Thân là cường giả cấp Đấu Thiên, quan môn đệ tử của mình lại không hiểu biết nhiều về võ đạo, nói ra chính ông cũng thấy mất mặt!
"Trảm Thập, Phá Bách, trước đó ta đã từng nói với ngươi là hệ sức mạnh thuần túy! Nhưng đến Đấu Thiên thì liên quan đến cấp độ tinh thần, cũng chính là thần ý mà chúng ta thường nói! Cho nên Đấu Thiên dễ nhận biết nhất, dễ phân biệt nhất!"
"Trảm Thập cảnh thì nội lực, gân cốt cùng vang lên, lúc này tức là ngươi đã bước vào hàng ngũ võ sư thực thụ! Mà nội kình chính là thứ ngươi có được từ việc tu luyện hàng ngày thông qua công pháp và bí thuật. Bây giờ còn có một đường tắt nữa, hấp thu năng lượng thần bí vô thuộc tính cũng có thể cường hóa thân thể, nhanh chóng sinh ra nội kình, nhưng cũng có khả năng gây ra thương thế. Đây là con dao hai lưỡi, điều này là do chính ngươi tự cân nhắc!"
"Quá trình tiến vào Trảm Thập cảnh là một quá trình làm cường đại nội kình! Nếu nội kình mạnh mẽ thì thân thể sẽ mạnh theo, đây là điểm thống nhất!"
"Mà Phá Bách… Trong quá khứ, Phá Bách chân chính sẽ lấy việc thực chiến trên chiến trường làm tiêu chí, giết được đội quân trăm người cùng lúc thì mới tính là Phá Bách. Nhưng bây giờ thì không thể xét theo tiêu chí đó nữa, bởi vì rất khó tìm được đội quân trăm người không mang theo vũ khí nóng liều mạng với ngươi!"
"Cho nên lúc này phải phân ra cảnh giới và thực lực."
Lý Hạo cẩn thận lắng nghe, liên tục gật gù.
"Phá Bách có tiêu chí đưa nội kình ngoại phóng!"
Lý Hạo sửng sốt, ngoại phóng?
Viên Thạc nói tiếp: "Cơ thể con người có tác dụng phong tỏa cả năng lượng thần bí cùng nội kình! Cho nên khi nội kình của ngươi đạt tới cảnh giới tùy thời ngoại phóng, xuyên qua nhục thân để tổn thương kẻ địch, thì khi đó, về mặt cảnh giới mà nói thì ngươi chính là cấp độ Phá Bách!"
"Ngoại phóng … Lão sư, làm sao để phóng thích nó?"
Viên Thạc giải thích: "Đây không phải là cố ý đi làm điều gì đó mà là phản ứng tự nhiên của cơ thể! Khi nội kình của ngươi đạt đến cấp độ Phá Bách, nó sẽ tự nhiên ngoại phóng, phá vỡ một kết giới, tố chất thân thể sẽ tăng lên, nội lực mạnh mẽ, chỉ vậy thôi.”
Nghe có vẻ rất đơn giản, Lý Hạo gật gù, hiểu rồi!
"Vậy Phá Bách cũng phân ra kẻ mạnh kẻ yếu, làm sao ta phân biệt được?" Lý Hạo lại hỏi.
Viên Thạc trả lời: "Truyền thống của giới võ sư chúng ta thường được chia thành nhập môn, trung kỳ, hậu kỳ và viên mãn! Điều này cũng tương ứng với cảnh giới Nguyệt Minh sư trong lĩnh vực siêu năng, bao gồm Tàn Nguyệt, Bán Nguyệt, Mãn Nguyệt.”
“Kỳ thực trên Mãn Nguyệt, trước khi tiến vào Nhật Diệu, vẫn còn có một cấp độ nữa, đó là Nguyệt Doanh, có thể coi là tương ứng với Phá Bách viên mãn. Bất quá nếu đạt đến cấp độ viên mãn rồi mà ngươi vẫn không thể nào thăng cấp, vậy thì ngươi liền sẽ xuống dốc!"
Khi đạt tới Nguyệt Minh cùng Phá Bách đỉnh phong mà vẫn chậm chạp không có cách nào tấn cấp, không gian phát triển cũng bị giới hạn, ở tình trạng này càng lâu chỉ tổ càng phí thời gian, cơ hội cũng nhỏ dần, đây chính là bước đầu của con đường xuống dốc.
Viên Thạc đã từng chờ đợi ở cấp độ này từ rất lâu, ông sâu sắc cảm thụ rằng, nếu đã đạt tới trình độ này mà không thể nhanh chóng xông lên thì chỉ có một con đường duy nhất, ấy là càng lúc càng phế.
Nếu không nhờ cơ duyên xảo hợp thì cả một đời võ đạo của ông xem như đã chấm dứt ở cảnh giới đó!
Kỳ thật bây giờ Lưu Long cũng đang trùng kích cấp độ này, phải biết, khó khăn lắm ông ta mới có thể đạt tới Phá Bách viên mãn, nhưng nếu không thể tiếp tục xông lên thì đường xuống dốc cũng không còn xa!
Lý Hạo trầm ngâm nói: "Lão sư, vậy thì ngài phân biệt nhập môn và trung kỳ như thế nào?"
"Đơn giản!"
Viên Thạc giải thích: "Khi một võ sư mới vào Phá Bách chỉ có thể nội kình ngoại phóng trong giới hạn tứ chi của mình! Tứ chi là nơi nội kình dễ ngoại phóng nhất, việc hoàn thành ngoại phóng nội kình của tứ chi thể hiện rằng ngươi đã hoàn thành tu luyện sơ kỳ! Mà đặc thù của trung kỳ đó là từng bộ vị trên thân thể đều làm được chuyện đó, dĩ nhiên, ngoại trừ cái đầu."
"Hậu kỳ thì ngươi cũng đoán được, tức là bao gồm cả phần đầu, toàn thân cao thấp đều có năng lực dùng nội kình ngoại phóng, lúc này ngươi mà đụng đầu vào ai thì hoàn toàn có thể phóng thích năng lượng đánh bại người đó, như vậy có nghĩa là thân thể của ngươi đã tu luyện đến cực hạn! Người làm được như vậy gọi là hậu kỳ!"
Lý Hạo chớp mắt, "Viên mãn thì sao?"
"Viên mãn?"
Viên Thạc mỉm cười, "Ở cấp độ viên mãn, đây là lúc tiếp xúc với thần ý! Cấp độ viên mãn có phần huyền diệu, đơn giản mà nói thì ngươi sẽ cảm thấy tựa như mình có thêm Thiên Nhãn, có năng lực cảm ứng nguy cơ, đôi khi ngươi thậm chí còn đột nhiên cảm thấy có ai đó đang đứng đằng sau ngươi, nhìn thấy được phía sau... Hoặc là ngươi có thể nhìn thấy bên trong chính mình, nhìn thấy các cơ quan nội phủ. Vào lúc này, khi tiếp xúc thần ý thì ngươi chính là viên mãn! Đây là bước khởi đầu trước khi tấn cấp giai đoạn Đấu Thiên."
Lý Hạo đã hiểu.
Nghe lão sư giảng giải xong, hắn đã hiểu trực quan về hệ thống tu luyện của võ sư.
Trảm Thập cảnh thì chỉ cần tu luyện nội kình cùng thể chất cho tốt là được rồi.
Phá Bách cảnh thì phải làm cho nội kình phóng xuất.
Sau khi tứ chi đã hoàn thành ngoại phóng, đó là sơ kỳ.
Thân thể hoàn thành, đó là trung kỳ.
Toàn thân cao thấp không có một điểm yếu, đó là hậu kỳ.
Viên mãn là cảnh giới nhìn thấu bên trong, cảm nhận được nguy cơ, tiếp xúc thần ý.