Nửa năm trước, Lý Hạo còn đang là một tuần kiểm nho nhỏ tại Ngân Thành.
Nửa năm sau, hắn đã suất lĩnh mấy trăm vạn đại quân trở về nghênh chiến Đại Ly, biến hóa long trời lở đất.
Trong lúc mấy người đang nói chuyện, một bóng người từ trên chiến hạm bay tới.
Hư không hơi chấn động, Lý Hạo hiện ra, cười nói: "Triệu thự trưởng, Kim Thương tiền bối, chư vị tiền bối... Lý Hạo hữu lễ!"
Triệu thự trưởng thổn thức nhìn Lý Hạo, ông ho nhẹ một tiếng, nở nụ cười: "Chỉ không gặp nhau chưa lâu mà đô đốc đã càng thêm anh minh thần võ."
"Triệu thự trưởng nói đùa."
Triệu thự trưởng tươi cười nói tiếp: "Ta nói thật, nhưng bây giờ không phải lúc trò chuyện, đô đốc hiệu triệu chư phương phương Bắc tề tụ tại Ngân Thành, nghênh chiến Đại Ly, Ngân Nguyệt Hành Chính Tổng Thự Triệu Thự Quang cũng phụng mệnh tiến đến, chờ đợi chỉ thị của đô đốc!"
Lý Hạo nhướng mày, nhìn thoáng qua vị quan chức lão làng đảm nhiệm chức vụ tại Ngân Nguyệt gần 40 năm này, không thể không nói, tốc độ trở mặt của vị này đúng là nhanh thật.
Lời nhận xét này không mang nghĩa xấu, chỉ là hắn cảm thấy vị Triệu thự trưởng này rất thú vị khi đến thời khắc mấu chốt.
Tại Ngân Nguyệt chi địa, Triệu Thự Quang vẫn luôn là lãnh tụ cao nhất.
Ông ở đây mấy chục năm, vẫn luôn chuẩn bị, nhưng khi Lý Hạo vừa tới đây, ông đã gọi hắn là đô đốc và chờ đợi chỉ thị từ hắn...
Trước đó Lý Hạo còn có chút lo lắng, nhưng bây giờ vị này đã trải cho hắn một con đường bằng.
"Triệu thự trưởng nói đùa!"
Lý Hạo cười nói: "Ngân Nguyệt chi địa được thự trưởng chăm lo hết lòng nhiều năm qua mới được như ngày hôm nay, khắp các tỉnh phương Bắc, nơi đâu cũng có người chết cóng ngoài đường, chỉ riêng Ngân Nguyệt là ai ai cũng có thể ăn no mặc ấm, kết quả này chắc chắn là nhờ có công lao của thự trưởng."
"Tất cả mọi người đều góp sức."
Triệu thự trưởng mỉm cười nhìn đám người lần lượt giáng lâm, không nói quá nhiều lời khách sáo: "Đô đốc đường xa mà đến, vốn nên bày tiệc mời khách, nhưng hiện nay tình hình khẩn cấp, triển khai cuộc họp trước được không?"
"Được!"
Lý Hạo gật đầu, hắn liếc nhìn bầu trời một cái.
Hiện giờ bầu trời có dấu hiệu như sắp mưa nhỏ.
Trong cơ thể Lý Hạo, huyết mạch có chút dao động.
Ngay sau đó, khí tức cường hãn của Lý Hạo bỗng nhiên tiêu tán, trên bầu trời Ngân Thành, dường như Bát Quái Đồ chấn động một thoáng.
Lý Hạo ngẩng đầu nhìn trời, lúc này, cũng có người khác nhìn lên bầu trời.
Bầu trời Ngân Thành hình như vừa rung chuyển, mây đen hội tụ.
Trời sắp mưa ư?
Mùa mưa vừa mới qua.
Đúng lúc này, miệng Lý Hạo bỗng nhiên phun kim quang, kiếm ý tràn lan trên thân.
Trong ánh mắt rung động của vô số người, một đạo kiếm quang xuyên qua thiên địa!
Oanh!
Mây đen vốn đang có dấu hiệu hóa thành nước mưa rơi xuống, nhưng chỉ trong chớp mắt, một thần văn lóe lên rồi biến mất, tất cả mây đen tiêu tán không còn.
Đám người Kim Thương thấy vậy thì vô cùng rung động! Dù là Triệu thự trưởng thì sắc mặt cũng thay đổi.
Quá mạnh!
Rốt cuộc Lý Hạo đã đạt tới tình trạng gì?
Sau một kiếm, trời sáng khí trong, Ngân Thành không còn mây mù.
Lý Hạo vẫn nhìn trời, mây đen có dấu hiệu muốn hội tụ lần nữa.
Lý Hạo nhíu mày, trong mắt lấp lóe kim quang, hắn nhìn thấy một cánh cửa mơ hồ không quá rõ ràng, hắn không bám theo tơ máu, bởi vì mỗi lần như vậy đều rất nguy hiểm.
Những người khác nhìn theo tầm mắt của hắn nhưng đều không thấy gì, chỉ có Triệu thự trưởng cảm nhận được chút cảm giác huyết mạch rung chuyển, ông nhìn thoáng qua Lý Hạo, chậm rãi nói: "Trước đó, ta đã từng gặp Ánh Hồng Nguyệt ở đây, gã nói rằng nơi đây có trận pháp, có thể hấp thu lực lượng huyết mạch của bát đại gia, đồng thời làm suy yếu lực lượng huyết mạch... Sớm muộn cũng sẽ giải phong."
Phong ấn.
Lý Hạo suy tư, một bên khác, Vương thự trưởng mở miệng: "Có lẽ tinh môn đang ở ngay gần đây, nhưng bây giờ tinh môn đóng chặt, khí tức tiêu tán, chúng ta không nhìn thấy tinh môn, cũng không cảm nhận được."
Ông bổ sung: "Năm xưa tinh môn do cường giả đúc binh mạnh nhất thời đại Tân Võ - Chú Thần Đế Tôn chế tạo ra!"
Trước kia bọn họ không dám tùy tiện gọi danh hào Đế Tôn.
Bây giờ bọn họ đã bớt đi sự cố kỵ, còn nghĩ rằng nếu những người kia cảm nhận được, có thể tới đây được thì càng tốt.
Trước kia bọn họ vẫn giữ lòng tôn kính.
Hiện tại... Không quan trọng, đến thì tốt quá.
Chú Thần Đế Tôn...
Lý Hạo đã từng nghe nói đến danh xưng này, nghe nói binh khí cực kỳ cường đại đều do đối phương chế tạo, kể cả Tinh Không Kiếm cũng là do Nhân Vương và Chú Thần Đế Tôn cùng tạo ra.
Vương thự trưởng nói tiếp: "Tinh môn là lối vào thế giới này, ban đầu thế giới đều hoàn thiện, không có lỗ hổng, nhưng để di chuyển giữa hai giới nên đã tinh môn đã được tạo ra."
Ông nói tiếp: "Chính là khu vực mặt trăng trên trời kia. Mà bầu trời trong thế giới Ngân Nguyệt có giới hạn, không thể bay ra ngoài, kỳ thật cũng không thể trực tiếp đến tinh môn, đó là cánh cửa lơ lửng ở cuối thế giới."
"Vì sao không thể bay ra ngoài?"
Lý Hạo không hiểu, hắn đã từng thử, nhưng chỉ bay đến một giới hạn nhất định rồi không có cách nào tiếp tục bay cao hơn nữa như bị một hàng rào chặn lại.
Vương thự trưởng giải thích: "Hàng rào thế giới của tiểu thế giới tương đương với một kẽ hở, tinh môn ở trong khe hở, chúng ta ở phía dưới kẽ hở còn vũ trụ thì ở bên ngoài... Vậy nên, khi bay đến một độ cao nhất định thì sẽ gặp phải hàng rào thế giới, không thể tránh được! Nhưng nếu ngươi có lực lượng Đế Tôn thì sẽ có hi vọng đánh vỡ nó."
Ngươi cứ coi như ta chưa từng nói đi.
Hàng rào thế giới!
Giờ khắc này, Lý Hạo đã hiểu ra.
Tinh môn ở trong hàng rào thế giới, chắn giữa Ngân Nguyệt và vũ trụ tinh không, chẳng trách hắn có cảm giác như tinh môn đang đứng lặng trong hư không vô tận.
Hắn im lặng ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, sau đó nhìn những người khác, tươi cười gật đầu: "Trước tiên đừng ôn chuyện vội, tổ chức hội nghị quân sự bàn cách đối phó với Đại Ly trước."
Hắn quay đầu nhìn về phía sau, nơi đó có đại quân đang nườm nượp tiến về phía này.
Đất hoang bên ngoài Ngân Thành có vẻ không đủ để chứa bọn họ.
Lúc này, tiếng thở dốc đã truyền tới.
Lý Hạo lên tiếng: "Đóng quân tại chỗ! Không có mệnh lệnh của ta không được manh động!"
"Rõ!"
Nơi xa, Chiến Thiên Quân và Liệp Ma Quân cao giọng đáp lại, chỉ có đám quân đội là ngơ ngác mờ mịt, sau đó rời rạc đáp lại.
Thấy tình huống như vậy, Triệu thự trưởng nhăn mặt.
Đây chỉ là một đám ô hợp! Nhìn thì nhiều, có đến 2 triệu binh lính, nhưng đa số chỉ là người bình thường, lúc này mà đã hỗn loạn như thế, một khi khai chiến, để những người này làm bia đỡ đạn có lẽ còn ngại bọn họ vướng víu chặn đường.
Những người Lý Hạo mang đến này gần như không có tác dụng gì, lợi ích duy nhất có lẽ là không để bọn họ tán loạn khắp phương Bắc, khiến cho phương Bắc lộn xộn.
Vấn đề là vấn đề ăn uống ngủ nghỉ của mấy triệu đại quân là một khoản chi không nhỏ.
Mang bọn họ đến thì không thể để bọn họ không ăn không uống đúng không? Khi bị đói, người ta có thể làm được bất cứ điều gì.
Lý Hạo không nhiều lời, hắn truyền lệnh xuống, cường giả các bộ đến Tuần Kiểm Ti họp.
Đúng vậy, là Tuần Kiểm Ti. Đó là nơi Lý Hạo quen thuộc nhất, cũng là nơi hắn đã công tác hơn một năm.