"Hồng Nhất Đường!"
Tất cả mọi người sững sờ, Hồng Nhất Đường không ở đây, hơn nữa ông ấy chỉ là võ sư, chưa có kinh nghiệm cầm binh, vào lúc này mà Lý Hạo chọn dùng người không khách quan thì không tốt đẹp gì cho lắm.
Dù là Thiên Kiếm có quan hệ khá tốt với Hồng Nhất Đường cũng không nhịn được mở miệng: "Sao lại là hắn? Đô đốc, kẻ địch là đại quân mấy chục vạn người, bọn họ đều có chiến lực siêu năng, không thể... Làm loạn!"
Dù không phải là Hoàng Vũ hay Cửu sư trưởng thì cũng nên là Diêu Tứ, Trần Trung Thiên mới đúng!
Nếu vẫn không được thì có Hồ Định Phương, tuy yếu nhưng kinh nghiệm cầm binh vẫn mạnh hơn Hồng Nhất Đường rất nhiều.
Bây giờ Hồng Nhất Đường không có ở đây, dù ở đây thì ông cũng phải nói.
Để ông ấy đi đối phó với thần vệ hoặc tư tế thần điện thì sẽ tốt hơn, còn bảo ông ấy đi làm nguyên soái chỉ huy thì chẳng khác gì trò đùa.
Tất cả mọi người cảm thấy bất đắc dĩ, còn Lý Hạo lại tiếp tục nói: "Càn Vô Lượng đảm nhiệm tham mưu."
Cái này thì mọi người không có ý kiến.
Tuy nhiên, vấn đề Hồng Nhất Đường thì bọn họ vẫn muốn nói vài lời, Lý Hạo thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, hắn giải thích: "Các đại quân phòng thủ là chủ yếu! Nhưng khi cần đột phá thì phải đột phá trận doanh đối phương trong nháy mắt. Ta cần Hồng sư thúc che trận, củng cố phòng thủ! Để ông ấy khống chế bốn đại quân sẽ có lợi cho việc điều chỉnh kịp thời..."
Hoàng Vũ trầm ngâm: "Nhưng một mình hắn đối diện với mấy triệu đại quân… đây không phải trận chiến đơn độc!"
Lý Hạo gật đầu: "Ta biết, vậy nên lần này Hồng sư thúc phải phát huy ra lực lượng lớn nhất mới được, ta sẽ giúp ông ấy điều chỉnh, chờ ông ấy đến, ta sẽ cùng ông ấy bố trí thật tốt."
Tất cả mọi người vẫn cảm thấy lo lắng.
Mọi người thật sự không ngờ Địa Phúc Kiếm sẽ đảm nhiệm chủ soái.
Có lẽ bản thân Hồng Nhất Đường cũng không ngờ chuyện này sẽ xảy ra.
Nhưng Lý Hạo lại vẫn kiên trì giữ quyết định này, bởi vì hắn có suy tính của mình, đương nhiên hiện giờ không cần phải nói ra toàn bộ, Địa Phúc Kiếm thiên biến vạn hóa, đạo mạch đặc thù, khả năng phòng thủ cực mạnh.
Nhưng dù phòng thủ có vững chắc cỡ nào thì lực lượng một người cũng không có tác dụng quá lớn.
Thế nhưng nếu có một phân thân Thần Linh phối hợp thì sao?
Thần Linh hệ thổ!
Còn vấn đề đối phó với Đại Ly Vương thì Lý Hạo không định dùng cái này, hắn muốn thử xem ở bên ngoài di tích tên kia sẽ mạnh cỡ nào!
Địa Phúc Kiếm phối hợp với phân thân Thần Linh, khả năng phòng thủ chắc chắn sẽ mạnh vô song. Lựa chọn đột phá ở thời khắc mấu chốt cũng sẽ cực kỳ cường hãn.
Phía bên mình, nếu không tính đám tạp binh kia thì có khoảng 200.000 siêu năng, bằng 1/5 đối phương, nếu đối chiến trực diện thì sẽ tổn thất nặng nề, đây không phải kết quả mà Lý Hạo muốn.
Bọn họ nhất định phải phòng thủ, tiêu hao đối phương trước mới được.
Lý Hạo tiếp tục nói: "Chiến Thiên Quân, Liệp Ma Quân làm quân tiên phong, 100.000 siêu năng Trung Bộ bọc hậu, siêu năng phương Bắc ở cánh bên đề phòng đối phương làm loạn trận hình!"
"Cụ thể sắp xếp thế nào thì mong mấy vị tướng quân thương nghị quyết định, ta không có kinh nghiệm cầm quân, không chỉ mình ta mà cả Hồng sư thúc cũng không có kinh nghiệm gì. Tuy ông ấy là chủ soái nhưng sẽ không nhúng tay vào việc điều binh, chỉ huy cụ thể. Nhưng ông ấy sẽ truyền đạt mệnh lệnh ở thời khắc mấu chốt, khi ấy các quân phải phục tùng."
Nghe vậy, mọi người nhẹ nhàng thở ra.
Bọn họ đã hiểu.
Địa Phúc Kiếm không phải chủ soái tối cao, đến thời điểm đột phá cần ông phát lực, khi ấy các đại quân phải lập tức phối hợp, nói chung chỉ là chủ soái trên danh nghĩa.
Lý Hạo phân phối nhiệm vụ, sau đó lại nói: "Cụ thể làm như thế nào thì ta sẽ không tham dự, hơn nữa ta cũng không hiểu... Hiện tại phải phái người đi dò xét tình huống đối phương. Giữa Ngân Thành và Thương Sơn có một dải đất bình nguyên, đây là chiến trường tốt nhất, không được để lan đến Ngân Thành!
Nếu có thể ngăn bọn họ lại dưới chân Thương Sơn thì càng tốt hơn..."
Cửu sư trưởng khẽ lắc đầu: "Không ổn, đối phương xuống núi, ở trên cao nhìn xuống là một việc rất nguy hiểm, đối với cường giả mà nói thì không quan trọng, nhưng với chiến sĩ, ngăn địch dưới chân núi còn không bằng tác chiến tại bình nguyên, đối phương đã quen với sơn chiến, chúng ta thì không."
Lý Hạo gật đầu: "Vậy thì nghe chư vị!"
Hắn chỉ đưa ra đề nghị, còn cụ thể phải đánh thế nào thì những người này đều có kinh nghiệm hơn hắn nhiều.
Lý Hạo cười nói: "Nhiệm vụ của ta chỉ có một, đó là chém giết Đại Ly Vương, diệt sĩ khí quân địch!"
Đám người lộ vẻ nghiêm nghị, đây không phải là chuyện đơn giản.
Đại Ly Vương có thể thống nhất Đại Ly, thống lĩnh mấy triệu quân bộ lạc riêng rẽ thì sao có thể không có bản lĩnh gì được?
Triệu thự trưởng chần chờ một chút, sau đó trầm giọng nói: "Cái kia... Cường giả cổ thành..."
Bọn họ nên đề phòng một chút.
Lý Hạo hít sâu một hơi, đây cũng là điều hắn đang lo lắng, trong tám đại cổ thành có ít nhất bảy cái đứng về phía bọn họ, Chiến Thiên thành thì không nói, nhưng trong 6 đại cổ thành khác có lẽ có một tòa do kẻ địch chiếm cứ, tỉ như cổ thành Trịnh gia.
Một khi ác chiến, nếu đối phương bỗng nhiên phái ra mấy chục mấy trăm Bản Nguyên phân thân đánh tới từ phía sau thì sẽ rất nguy hiểm.
Đây mới là nguyên nhân vì sao mọi người đều căng thẳng lo lắng trước trận chiến này.
"Ta có chừng mực!"
Lý Hạo không nhiều lời, Triệu thự trưởng ngập ngừng một phen, cũng không nói gì thêm.
Về phần Lý Hạo sẽ xử lý như thế nào... Triệu thự trưởng cảm thấy rất bất đắc dĩ, cùng lắm thì ông sẽ lại chạy đến các đại cổ thành một chuyến, dù thế nào thì cũng phải điều động một số người đưa phân thân ra trợ chiến.
Lý Hạo chốt hạ: “Vậy cứ an bài thế đi, phải nhanh chóng chuẩn bị, chẳng mấy chốc đối phương sẽ tới, chúng ta không có nhiều thời gian!"
"Rõ!"
Có người lĩnh mệnh rời đi, hội nghị nhanh chóng giải tán.
Hoàng Vũ tiến lên, thấp giọng nói: "Quân đội phổ thông phải làm sao bây giờ?"
Đám người này cũng không ít, cộng thêm chư quân phương Bắc, e rằng số lượng sẽ vượt qua 3 triệu đại quân.
Những người này cứ nhét vào đâu đó rồi mặc kệ ư?
Khi đại chiến xảy ra, bọn họ chạy trốn thì làm sao bây giờ?