Lúc này, nếu Đại Ly quấy nhiễu bốn phương, dân tâm rung chuyển, bá chủ quật khởi, vậy thì Lý Hạo sẽ phải nhức đầu chạy theo xử lý.
Gã hiểu hết.
Thế nhưng... vì sao gã phải làm như vậy?
Đại Ly Vương mỉm cười nhìn bốn phía, chậm rãi nói: "Hôm nay, Lý Hạo thắng một trận nhỏ, bản vương thuận theo ý hắn, đấu binh đấu tướng! Hắn muốn luyện binh, luyện ra quân tinh nhuệ, nếu không, quân xuất chiến đầu tiên sẽ không phải Liệp Ma Quân, mà là Chiến Thiên Quân.
Hắn thấy bản vương nguyện ý luyện binh cùng hắn, dù sao các nước khác còn chưa có động tĩnh, nếu tùy tiện đột nhập vào biên cảnh Thiên Tinh thì rất có thể sẽ lâm vào vũng bùn chiến tranh, không thể xoay sở!"
Đám người gật đầu.
Nếu là vì điều này thì quả thật nên chờ một thời gian, nhưng Đại Ly đã phát binh trước, giờ lạ muốn chờ đợi 3 nước khác... Vậy phát binh còn có ý nghĩa không?
Bọn họ được dùng để cho Lý Hạo luyện binh sao?
Đại Ly Vương đổi chủ đề: "Chiến Thiên Quân có hơn vạn người, Liệp Ma Quân không yếu, còn có mấy chục vạn chiến sĩ siêu năng, mấy trăm vạn quân sĩ phổ thông, các chiến binh cao cấp của Thiên Tinh cũng chưa vận dụng, cả siêu năng đại pháo cũng chưa xuất hiện... Nếu toàn quân xông trận, chúng ta chắc chắn sẽ thắng! Thế nhưng mấy triệu binh sĩ quân ta sẽ còn lại bao nhiêu?"
Gã nhìn đám người: "Đối phương cũng không phải loại một kích liền nát, dù hiện giờ chúng ta không tổn thất nhiều, nhưng sau này cũng sẽ phải đối phó với sự nổi dậy khắp Thiên Tinh, còn phải ứng đối với 3 đại vương triều. Đại Ly... Có thể đoạt được thiên hạ không?"
Đám người giật mình, sau đó gật đầu.
Hôm nay, đại quân đối phương có vô số người, lực chấn nhiếp mạnh mẽ, hơn nữa những vũ khí cường đại như pháo siêu năng còn chưa dùng đến, nếu Đại Ly thật sự muốn toàn quân ra trận, kết cục có lẽ sẽ tổn thất nặng nề như lời Đại Ly Vương nói.
Đương nhiên bọn họ sẽ thắng!
Về chiến lực cao cấp, bọn họ không sợ phe Lý Hạo.
"Vậy ý đại vương là thế nào?"
Chủ tế nhìn Đại Ly Vương.
Đại Ly Vương bình tĩnh trả lời: "Hôm nay đối phương thắng một trận nhỏ, kiêu binh tất bại! Vậy nên, tối nay hãy phái cường giả đi tập kích đối phương, chém đầu Lý Hạo!"
Gã nhìn về phía một vị cường giả cổ thành mặc áo bào đen trong quân trướng: "Hi vọng các ngươi có thể xuất thủ tương trợ, liên thủ cùng chủ tế, chém tướng đoạt cờ, dạ tập Ngân Thành!"
Cường giả áo bào đen kia nhíu mày.
"Đại vương, đêm nay chúng ta sẽ tập kích Lý Hạo ư?"
Dù đối phương kiêu ngạo đắc thắng thì cũng không thể nào buông lỏng cảnh giác chỉ vì một trận thắng nhỏ được, đúng không?
Đối với cường giả mà nói... Tập kích rất khó có hiệu quả.
Đại Ly Vương cười nói: "Đánh Ngân Thành là chính, đồng thời cũng nhắm đến tướng lĩnh dưới trướng, đêm nay hãy tập kích mấy trăm vạn tạp binh, gây ra hỗn loạn, Lý Hạo căn bản không hiểu quân sự, đặt mấy trăm vạn tạp binh tại hậu phương, nhìn thì uy phong, nhưng nếu loạn thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến chủ quân! Hôm nay bản vương vẫn luôn đang quan sát, chỉ cần mấy trăm vạn quân sĩ phổ thông này làm loạn trận doanh vào ban đêm, chủ quân ở tiền tuyến cũng sẽ rung chuyển... Đến lúc đó, trận tuyến phe hắn sẽ tự loạn!"
"Khi đó, đại quân mấy triệu người của bản vương có thể phá địch trong một đêm!"
Cường giả áo bào đen cổ thành suy tư một phen rồi mở miệng: "Trong quân đội của hắn cũng có lão tướng, thậm chí còn có Chiến Thiên Quân, sao có thể không chuẩn bị chút nào?"
"Vậy nên hôm nay ta để bọn họ thắng nhỏ một trận, để Lý Hạo cảm thấy Đại Ly cũng chỉ đến vậy mà thôi, như thế thì sao Đại Ly dám tập doanh ban đêm, đúng không?"
Cường giả áo bào đen cổ thành nghe vậy cảm thấy có đạo lý, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thuyết phục. Tuy nhiên kẻ này ủng hộ chuyện đối phương muốn tập kích ban đêm.
Bọn họ muốn hai phe chém giết không ngừng.
Như vậy rất tốt!
"Được, vậy ta sẽ liên hệ với Đại Tôn, đêm nay sẽ tiền hậu giáp kích, tập kích Lý Hạo!"
Đại Ly Vương gật đầu: "Cũng mong ngươi tự mình đi một chuyến, cường giả càng nhiều càng tốt, dù là tạp binh đại loạn hay là chém đầu chủ tướng thành công, chỉ cần quân đội nơi đây thua trận, chúng ta sẽ có thể dễ dàng tiến quân thần tốc! Lý Hạo muốn chiến một lần là xong, bản vương cũng nghĩ thế!"
Cường giả áo bào đen nghe gã nói vậy thì không nói thêm gì nữa.
Y nhanh chóng rời khỏi quân trướng rồi biến mất.
Chờ y vừa rời đi, trong đám tướng lĩnh dưới trướng có người trầm giọng nói: "Đại vương, không thể tin đám người này, dù đánh bại được phe Lý Hạo thì đám người này cũng là một mối nguy..."
Đại Ly Vương nhìn người kia, nhíu mày: "Chúng ta là đồng minh, kẻ nào dám nhiễu loạn quân tâm vào lúc này thì kẻ đó đáng chết! Ngươi lui ra!"
"Đại vương, ta..."
"Lui ra!"
Đại Ly Vương quát một tiếng, người kia tức giận, im lặng quay người rời đi.
Trong đại trướng, có người cũng không cam lòng.
Sự thật chính là như vậy!
Chẳng lẽ đại vương cảm thấy những người này đáng tin ư?
Thế thì thật nực cười!
Đại Ly Vương thản nhiên nói: "Tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, đừng tự loạn trận cước, còn ai suy nghĩ như hắn nữa thì hãy lui ra, đừng để tiếp đó bản vương không nể mặt mũi các ngươi!"
Nghe vậy, không ai dám nói cái gì nữa, nhưng trong mắt mọi người vẫn toát lên chút vẻ không cam lòng.
Đại Ly Vương rất tinh mắt, gã thản nhiên ra lệnh: "Mấy người các ngươi... Lui ra!"
Gã chỉ vài người, những người này đều cắn răng im lặng, quay người rời đi.
Bọn họ cảm thấy đại vương đã bị mê hoặc!
Chúng ta đều trung thành tuyệt đối, thế mà bây giờ nhắc nhở một câu cũng bị trách móc nặng nề, đám cường giả cổ thành không biết tên kia thật sự đáng giá tín nhiệm sao?
Đại Ly không phải con rối của đối phương.
Người trong quân doanh ít đi rất nhiều.
Đại Ly Vương tiếp tục nói: "Đêm nay, chủ tế dẫn tư tế thần điện và một nửa thần vệ, phối hợp với cường giả cổ thành liên thủ tập kích cường giả Ngân Thành, nếu đại quân đối phương xảy ra hỗn loạn, các ngươi suất quân trực tiếp công kích đại doanh đối phương!
Bên phía thần điện phải phòng ngự thật tốt, đừng để đối phương có cơ hội nhìn trộm quân tình, ở thời đại siêu năng này có rất nhiều thủ đoạn phong phú!"
Chủ tế gật đầu.
"Lui ra hết đi, trấn an quân tâm, tránh xảy ra việc quân tâm dao động..."
Những người khác cũng lần lượt rời đi.
Chủ tế vừa định ra ngoài, Đại Ly Vương bỗng giơ tay lên, chủ tế dừng bước.
Quân quyền thần thụ, kỳ thật tại vương triều Đại Ly, thân phận chủ tế cao hơn Đại Ly Vương.
Nhưng Đại Ly Vương thế hệ này thực lực quá mạnh, thậm chí còn được thiên ý gia trì, dù chủ tế cũng rất mạnh nhưng chưa chắc đã địch nổi vị này, vậy nên Đại Ly Vương thế hệ này có quyền uy hơn Đại Ly Vương trước kia.
Chủ tế hơi nghi hoặc nhưng không nói gì.
Y yên lặng chờ đợi một hồi, các vị tướng lĩnh bị đuổi đi ban đầu hiện giờ cũng đã trở về, tất cả bọn họ đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đại vương triệu gọi chúng ta trở về là có ý gì?