Đại Ly Vương mỉm cười lắc đầu: "Không phải diễn kịch, chúng ta sẽ thật sự chém giết! Người của hắn có thể dùng để chúng ta luyện tướng, hắn luyện binh, chúng ta luyện tướng, đêm nay, sau khi tập kích thất bại, bản vương muốn đấu tướng với hắn!"
Đấu tướng!
Mọi người kinh ngạc.
Đại Ly Vương nở nụ cười: "Hấp thu bản nguyên của cổ nhân, thực lực chưa vững, như vậy vừa vặn có thể dùng tướng lĩnh của hắn để luyện tướng của chúng ta! Hắn giúp ta luyện tướng, bản vương luyện binh cùng hắn!"
Lý Hạo sẽ đáp ứng chứ?
Đúng vậy!
Lý Hạo còn ước gì có thể kéo dài một chút thời gian để cho mình luyện được một chi tinh binh.
Mà Đại Ly vương triều không thiếu tinh binh, chỉ khuyết thiếu cường giả cường đại.
Gã rất cường đại, chủ tế cũng rất cường đại, nhưng những người còn lại không quá mạnh, mặc dù người ngoài cảm thấy thần vệ và tư tế thần điện Đại Ly đều đạt đến cấp độ Thần Thông, cường hãn vô song... Nhưng Đại Ly Vương có thỏa mãn không?
Không hề!
Quá yếu!
Thực lực như vậy thì sao có thể chinh phục được Ngân Nguyệt, làm cách nào để chinh phục đám cổ cường giả kia?
Mà bây giờ, cơ hội đã tới.
Lý Hạo càng cường đại thì gã càng vui vẻ, chỉ có như vậy thì cổ thành mới cảm thấy kiêng kỵ mà không ngừng phái người tiếp viện.
Gã lại lên tiếng: “Ngoài ra, đừng cố ý để quá nhiều quân sĩ chịu chết, người chết nhiều cũng không tốt! Dù là người của đám bộ lạc không nghe lời thì cứu được vẫn phải cứu! Phải thể hiện rằng Đại Ly ta quân tâm một lòng, đồng bào hòa thuận!"
"Tuân lệnh!"
Mấy vị tướng lĩnh vui mừng, Đại Ly Vương phất tay: "Đi đi, hãy cẩn thận, lựa chọn quân tinh nhuệ cùng hành động với bản vương đêm nay!"
"Tuân lệnh!"
Mấy vị tướng lĩnh hưng phấn muốn rời đi, Đại Ly Vương nhíu mày: "Bình tĩnh lại, vừa rồi mới bị bản vương trách phạt, giờ phút này lại vui vẻ hớn hở, sợ người khác không biết à? Ai ai cũng nói tướng sĩ Đại Ly chỉ có võ lực, không có đầu óc... Lý Hạo mở rộng giáo dục tại Trung Nguyên, bản vương cảm thấy có thể học tập điểm này!"
Mấy vị tướng quân không dám cười nữa, vẻ mặt như cha mẹ chết, cẩn thận từng li từng tí rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, Đại Ly Vương nhìn về phía chủ tế, hồi lâu mới nói: "Khương Ly, so với việc cướp đoạt thiên hạ chỉ có hư danh, bản vương muốn trở thành tồn tại chấn nhiếp tứ phương, uy phục vũ nội! Lý Hạo được thiên ý gia trì, bản vương cũng thế. Hiện giờ không phải thời điểm để bản vương quyết chiến cùng Lý Hạo, đều là người được thiên ý thời đại này ưu ái, như vậy, bản vương muốn nhân lúc này giải quyết một số phiền phức cổ nhân lưu lại!"
Chủ tế hơi khom người: "Đại vương nói có lý."
Đại Ly Vương chỉ nhìn y, một lúc sau, gã chậm rãi nói: "Vậy nên, bản vương không muốn trở thành người phát ngôn của bất cứ vị thần Sơ Võ nào, thần điện... Cũng không ngoại lệ!"
Sắc mặt chủ tế thay đổi.
Đại Ly Vương bình tĩnh nói: "Ngươi trở về suy nghĩ thật kỹ đi, tín ngưỡng là thứ tốt! Nhưng người được tín ngưỡng lại là tồn tại không biết tên của ngàn vạn năm trước, vì sao vẫn muốn tiếp tục tín ngưỡng? Hắn mang đến cái gì? Thay đổi cái gì? Cho chúng ta cái gì? Sơ Võ liên tiếp thất bại, vì sao cứ giữ khư khư những thứ không thiết thực? Khi Đại Ly thắng được thiên hạ, đó không phải là công lao của người Đại chúng ta sao? Hay là phải quy công cho Sơ Võ Chi Thần?"
Sắc mặt chủ tế hoàn toàn thay đổi.
Đại Ly Vương chỉ yên lặng nhìn y, không nói tiếp nữa.
Chủ tế thần điện thế hệ này rất mạnh, thậm chí gã biết rằng y đã được Sơ Võ Chi Thần gia trì... Cụ thể có phải hay không thì gã không hỏi đến, nhưng gã cảm nhận được cảm giác đặc thù.
Nhưng gã không quan tâm.
Điều gã quan tâm là Đại Ly là thiên hạ của gã, gã không cho phép một tư tưởng khác tồn tại trong đó.
Chủ tế hít sâu một hơi, chậm rãi lên tiếng: "Đại vương, ta đi về trước, ta sẽ cân nhắc thật kĩ!"
"Đi đi!"
Nhìn chủ tế rời đi, sau đó Đại Ly Vương nhìn về nơi xa, bên kia, thiên địa đại thế quay cuồng, đó là địa bàn của đám người Lý Hạo.
Lý Hạo không tệ.
Nhưng gã không hề e ngại.
Lý Hạo muốn lợi dụng gã, gã cũng giống vậy, còn phải xem cuối cùng ai cao minh hơn thôi.
...
Phương hướng Ngân Thành.
Đám người vô cùng hưng phấn, bọn họ đã thắng trận đầu, tuy là nhờ có Chiến Thiên Quân gia nhập nên mới lấy được thắng lợi, hơn nữa tổn thất cũng không nhỏ, nhưng kết quả này đã tốt hơn dự đoán nhiều.
Nhưng lúc này, Cửu sư trưởng lại mở miệng: "Đây mới chỉ là lần giao chiến đầu tiên, chiến tranh quy mô nhỏ mà thôi, đại quân mấy triệu người bên kia hôm nay chỉ mới phái ra mấy vạn binh lính, còn chúng ta phải dùng đến Liệp Ma Quân và Chiến Thiên Quân để lấy được thắng lợi nhỏ, chư vị đừng quá mức đắc ý!"
Bọn họ có thể vui mừng, nhưng không được ngủ quên trong chiến thắng.
Chênh lệch giữa hai phe rất lớn.
Liệp Ma Quân mạnh nhất chỉ đánh bất phân thắng bại với quân đoàn vạn người của đối phương, các đội quân khác rõ ràng là kém bên kia rất nhiều.
Hoàng Vũ cũng nghiêm túc nói: "Đúng vậy! Nhìn chung, Liệp Ma Quân khá tốt, quân đoàn cửu ti chưa trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, võ lực cá nhân không yếu, nhưng tạo thành quân đoàn thì hơi hỗn loạn, trước đó, trên chiến trường, nếu vạn người ra trận kia để xảy ra một chút sai lầm thì cũng có thể dẫn đến tổn thất không nhẹ."
Lý Hạo gật đầu: "Đúng vậy! Nhưng dù sao cũng đã thắng trận, vui vẻ một chút cũng không sao..."
Hắn lại nói: "Nhưng phản ứng của Đại Ly Vương nằm ngoài dự liệu của ta, gã không phái toàn quân xuất chiến, ta vốn cho rằng gã sẽ làm như vậy, còn đã chuẩn bị kỹ càng để tặng gã một cuộc phản kích mạnh mẽ, nhưng không ngờ cuối cùng gã chủ động nhận thua."
Lý Hạo nhíu mày.
Kỳ thật, nếu lúc ấy quân Đại Ly xuất kích, hắn sẽ cho phân thân Thần Linh tự bạo, phối hợp với Hồng Nhất Đường bảo vệ đại trận, bọn họ chắc chắn sẽ khiến đối phương phải trả giá đắt.
Thế nhưng đối phương nhận thua quá dễ dàng.
Trong suy nghĩ của hắn, Đại Ly Vương là một kẻ bá đạo vô song, không thể nào nhận thua, Đại Ly còn dã man hơn cả Ngân Nguyệt, sao có thể bị dọa sợ đơn giản như thế?
Nhưng chuyện này thực sự đã xảy ra, thậm chí bản thân Đại Ly Vương còn chưa xuất thủ.
Thật cổ quái!
Phản ứng của Đại Ly Vương làm rối loạn bố trí của hắn.