Tâm tình phức tạp này khiến đôi khi bọn họ rất sợ nhắc đến hai chữ Tân Võ, nhưng trong đáy lòng lại cảm thấy Tân Võ thật sự rất cường đại, chúng ta đã từng là một phần tử trong đó.
Chỉ là... Tạo hóa trêu ngươi.
Có người đã từng oán trách, Nhân Vương quá ác, những kẻ tham lam, không làm tròn trách nhiệm thì ở thời đại nào cũng có, vậy mà Nhân Vương không hỏi nguyên do, chỉ có một chữ - giết!
Tài nguyên thiếu thốn, cường giả Tân Võ quá nhiều, Nhân Vương chỉ chiếu cố những người quen biết cũ, còn với những nhân vật râu ria như bọn họ thì mặc kệ, chưa từng chăm lo chút nào, khi bọn họ muốn có thêm tài nguyên, nếu ra tay cưỡng đoạt thì cũng chỉ nhận được một chữ - giết!
Nếu Nhân Vương nhân từ một chút thì sao chúng ta phải phản bội Tân Võ?
Mà phản bội chính là phản bội, dù có nhiều lý do hơn nữa thì cũng chỉ là lấy cớ để an ủi chính mình, bây giờ, bọn họ đã không còn đường lui nữa.
...
Khi những người này đang suy nghĩ vẩn vơ, có một đám người đang lặng lẽ tới gần Ngân Thành.
Chủ tế thần điện Khương Ly ánh mắt có vẻ phức tạp.
Những lời Đại Ly Vương nói với y hôm nay kỳ thật vẫn còn cất giấu một tầng hàm nghĩa, đó là... thần điện nên cúi đầu xưng thần.
Thế nhưng trong thần điện có vài vị tư tế có tín ngưỡng thuần khiết đến cực hạn, bọn họ sẽ không phản bội thần điện để quy thuận Đại Ly Vương, thế nên người chỉ huy lần xuất thủ này mới là tư tế thần điện chứ không phải thân vệ của Đại Ly Vương.
Khương Ly nhìn vài vị tư tế trong đám người, có nhiều người trong những vị tư tế này là tín đồ cuồng tín.
Có lẽ Đại Ly Vương muốn những người này để mạng lại ở đây, không trở về nữa, kể cả đám cường giả bộ lạc không nghe lời kia cũng vậy.
Ban đầu y cũng rất bất ngờ khi Đại Ly Vương khởi xướng lần xuất chinh này với tâm tư như vậy.
Khương Ly đè xuống ý niệm trong lòng, truyền âm nói: "Lát nữa xuất thủ, mọi người phải coi chừng, phe Lý Hạo không yếu, nếu không thì đã chẳng đến mức người người kiêng kị, các bá chủ Thiên Tinh cũng phải bất lực! Tuyệt đối không thể khinh thường cường giả phe Lý Hạo, các vị tiền bối của chúng ta từng giao thủ cùng võ sư Ngân Nguyệt, năm đó, Ngân Nguyệt dùng sức một tỉnh để chống lại cả Đại Ly, Ngân Nguyệt thật sự rất cường đại..."
Y nói thêm vài câu nhắc nhở.
"Chủ tế yên tâm!"
"Thánh quang thần điện chắc chắn bao phủ thiên địa!"
Đó là lời của tư tế thần điện.
Đám Thần Vệ quân trầm mặc, bọn họ chỉ trung thành với Đại Ly Vương, vậy nên, từ trước đến nay bọn họ không có hứng thú với thánh quang thần điện gì đó của đám tư tế kia, cũng không muốn dính vào trong đó.
Lần này, kỳ thật Thần Vệ Quân còn có một nhiệm vụ. Nếu phe bọn họ không địch lại phe Lý Hạo thì sẽ để tư tế lại chặn sau, về phần để bọn họ lại như thế nào thì... chủ tế Khương Ly sẽ an bài, bọn họ cũng không hiểu đại vương ra lệnh như vậy là vì sao, bởi chủ tế là người đứng đầu thần điện.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Những chùm sáng bị bóng tối bao trùm bắt đầu bay về hướng Ngân Thành.
...
Ngân Thành.
Trên chiếc gương hiện ra một đoàn sương đen, không có tin tức nào khác, Lý Hạo nhiều lần nhíu mày.
Hắn không cảm nhận được thiên địa đại thế.
Đại Ly Vương... mất tích rồi?!
Chuyện này là sao?
Gã đang ẩn nấp đâu đó, chờ đợi thời cơ để cho hắn một kích trí mạng ư?
Đêm nay, bầu không khí có chút cổ quái.
Thấy sương đen đã sắp bay tới, Lý Hạo không nói thêm điều gì, ném tấm gương vào hư không, một cỗ hào quang nhàn nhạt bao phủ tứ phương.
Lúc này, một tia sét đen từ trên trời giáng xuống.
Ầm ầm!
Sấm sét giữa trời quang, tấm gương của Lý Hạo run rẩy một trận.
Ngay sau đó, bên tai đám người Lý Hạo vang lên một trận ngâm xướng.
Trời long đất lở!
Thế giới như trở về thời kỳ Hỗn Độn, Lý Hạo từng gặp thủ đoạn như vậy, tại mỏ quặng, vị cường giả hồng ảnh kia đã từng dùng thủ đoạn tương tự, đó là thiên địa Sơ Võ.
Trở về thời đại Hỗn Độn! Có thể vây nhốt kẻ địch, đương nhiên cũng có thể trở thành nơi chết của mình.
Lý Hạo không suy nghĩ nhiều, hắn quát: "Giết!"
Oanh!
Trong nháy mắt, sau lưng, các vị cường giả bay lên hư không, nhanh cóng tấn công đoàn sương đen!
Kẻ nhanh nhất là Viên Thạc.
Ông nhanh như chớp đánh ra một quyền, hư không hỗn độn vỡ nát, ông đã chờ lâu rồi, lúc này cười lạnh một tiếng, sau một quyền của ông, sương đen sụp đổ, bóng dáng hơn trăm người hiện ra!
Một cường giả áo bào đen hừ lạnh một tiếng, cũng đánh ra một quyền, trận chiến lập tức nổ ra.
Lý Hạo nhíu mày.
Đại Ly Vương không ở đây, nhưng hắn nhìn thấy vị chủ tế kia.
Khương Ly lộ vẻ hơi khác thường nhìn thoáng qua Lý Hạo, nói khẽ: "Xem ra Lý đô đốc đã sớm dò xét được sự hiện diện của chúng ta, cứ tưởng rằng lần tập kích này sẽ thành công chứ."
Dứt lời, từ trong miệng y bỗng truyền ra một cỗ ba động đặc thù, thiên địa chấn động!
Giờ khắc này, tại hướng Nam Ngân Thành, một chùm sáng bị che đậy nhanh chóng lao về phía này.
Cùng lúc đó, Khương Ly vung tay lên, trên bầu trời lấp lóe sấm sét, ầm một tiếng, nện xuống đầu đám người.
Lý Hạo nhíu mày, đây là thủ đoạn Sơ Võ sao? Điều khiển lôi đình như là thần thông.
Hình như Sơ Võ Chi Thần đều nắm giữ lực lượng một đạo.
Thủ đoạn này rất giống người Thiên Tinh thời đại này, mà nói thực ra, thời đại này có thể miễn cưỡng xem là tân thời đại Sơ Võ, đại đạo vẫn như trăm sông đổ về một biển.
"Ta sẽ đối phó với người này!"
Lý Hạo cũng muốn thử xem đạo của Sơ Võ rốt cuộc là như thế nào.
Hắn đạp không bay lên, chém ra một nhát!
Hỗn Độn vỡ ra!
Thần văn chữ “Lôi” hiển hiện, một kiếm giáng xuống như thiên lôi bộc phát, ầm, tia sét đen trong không trung sụp đổ, Lý Hạo nhíu mày: "Cũng chỉ đến vậy mà thôi!"
Lôi đình đấu lôi đình, Lý Hạo thắng.
Khương Ly không hề kinh ngạc, nếu Lý Hạo không có thực lực thì sao có thể nhất thống Thiên Tinh được?
Y vung tay lên, vô số ngọn lửa hiện lên giữa thiên địa.
Ngàn vạn ngọn lửa đánh về hướng Lý Hạo.
Lý Hạo cũng dùng thần văn ứng đối, chữ "Hỏa" hiện ra, vô số hỏa diễm bộc phát trong nháy mắt, đánh tan hỏa diễm của đối phương.
Hắn không nóng nảy, địch nhân còn chưa đến đủ, hắn cũng muốn nhìn xem Đại Ly Vương có mưu đồ gì, đồng thời hắn cũng đang đề phòng Đại Ly Vương tập kích chính mình.
Vị chủ tế này thực lực không tệ, dựa theo phán đoán của Lý Hạo, với lực lượng lôi đình và hỏa diễm này, y còn mạnh hơn không ít cường giả bảy hệ.
"Lý đô đốc quả nhiên dũng mãnh phi thường, nhưng như thế còn chưa đủ!"
Khương Ly khẽ cười: “Đạo Sơ Võ không chỉ có nguyên tố thần thông!"
Dứt lời, y đột nhiên biến mất.
Quanh Lý Hạo bỗng nhiên trở thành Hỗn Độn, tất cả đều biến mất.