Thế nhưng...
Đại vương, ngươi xem thường Lý Hạo rồi, nếu không thi triển, chúng ta không chỉ thua trận mà tất cả đều sẽ chết, không ai có thể chạy thoát.
Lý Hạo còn cường hãn hơn tưởng tượng.
Đây là điều mọi người không ngờ tới!
Bọn họ đều nghĩ rằng chiến lực của Lý Hạo cũng chỉ đạt tới cực hạn của thiên địa, cùng lắm là chiến lực tám chín hệ, nhưng trên thực tế thì không chỉ có như vậy.
Khương Ly không dám trì hoãn nữa.
Y quát một tiếng rồi lẩm bẩm, bỗng nhiên, trong tay hiện ra một đoạn xương trắng, đoạn xương sáng long lanh, gần đó, có cường giả Bản Nguyên phân thân khẽ giật mình: "Sơ Võ Bạch Ngọc Cốt!"
Vừa nói xong, đoạn xương trắng kia giống như hóa thành nước rồi dung nhập vào cơ thể Khương Ly.
Khí tức Khương Ly tăng vọt trong nháy mắt, thậm chí xung quanh hiện lên những vết nứt hư không rồi nhanh chóng tiêu tán, Khương Ly hơi ngạc nhiên, còn Lý Hạo thì vẫn bình tĩnh: "Cứ việc sử dụng đi, có ta ở đây, vết nứt hư không chẳng là gì cả!"
Dứt lời, hắn vung tay lên, mấy thần văn biến mất, bao phủ thiên địa, hắn nở nụ cười: "Ta cũng muốn thử xem rốt cuộc Đại Ly ngươi ỷ vào cái gì, cũng muốn xem xem có phải cường giả Sơ Võ vẫn còn sống thật hay không, có thể cho ngươi mượn mấy phần lực lượng!"
"Ngươi cứ thoải mái chiến một trận đi!"
Sắc mặt Khương Ly kịch biến, hiện giờ khí tức của y cực kỳ cường hãn nhưng không có vết nứt hư không cắt chém y.
Lý Hạo này làm được bằng cách nào?
Hơn nữa gia hỏa này mạnh không theo lẽ thường, cũng cuồng vọng không hợp thói thường.
Y khẽ quát một tiếng: "Giết!"
Giờ khắc này, y không dùng thần thông nguyên tố nữa mà là đánh ra một quyền, hư ảnh cường hãn xuất hiện sau lưng trông tựa như một vị cường giả Sơ Võ, khí tức đến từ Hỗn Độn khiến không ít người xung quanh cảm thấy ngạt thở.
Cửu sư trưởng hơi biến sắc, gầm nhẹ một tiếng: "Đó là xương cốt của một vị cường giả Sơ Võ còn sống. Coi chừng!"
Lý Hạo không nói lời nào, lực lượng khiếu huyệt bộc phát.
Một cỗ lực lượng cường hãn hiện ra, vô số năng lượng đặc thù của Hạo Tinh giới xuất hiện bao quanh nắm đấm, hắn cũng đánh ra một quyền!
Oanh!
Hư không nổ tung, răng rắc, nắm đấm của Lý Hạo nổ vỡ ra, máu bắn tung tóe, nắm đấm của Khương Ly vẫn sáng long lanh, không bị tổn thương quá lớn.
Lý Hạo lui lại mấy bước, trong mắt vương nét kinh ngạc: "Không tệ! Chẳng trách lại dám để ngươi dẫn binh đến đây, thực lực ngươi mạnh hơn dự liệu của ta, mặc dù là mượn dùng ngoại lực nhưng thật sự rất cường đại!"
Hắn thì kinh ngạc, Khương Ly thì càng kinh hãi!
Đâu chỉ mình Khương Ly, cả Cửu sư trưởng và vị phân thân kim giáp kia cũng kinh hãi không gì sánh được, Lý Hạo so chiêu với cường giả Sơ Võ cốt mà không nổ tung toàn bộ cánh tay… Tại sao hắn làm được?
Phương pháp khai khiếu mạnh mẽ đến như vậy sao?
Khương Ly hoàn toàn biến sắc, âm thầm kêu khổ, đại vương, lần này ngươi lỗ mãng rồi, vốn kế sách của đại vương nghĩ rất tốt, thế nhưng đến bây giờ Lý Hạo cũng chẳng có vẻ gì là khẩn trương lo lắng cả, có lẽ sự tình không hề đơn giản.
Chắc không đến mức... Chạy không thoát chứ?
Y đã vận dụng xương cốt Sơ Võ Chi Thần, bây giờ, thực lực y tối thiểu đã đạt đến Thần Thông mười mấy hệ đúng không?
Vậy mà chỉ đánh gãy cánh tay của Lý Hạo thôi sao?
Sao thân thể người Thiên Tinh cường đại như thế?
Y lo lắng căng thẳng, đại vương đang mai phục đám Bản Nguyên phân thân này, hiện giờ gã không ở đây, nếu Lý Hạo thật sự một mẻ hốt gọn đám tư tế và Thần Vệ quân này thì bọn họ chịu thiệt lớn rồi.
Tất cả mọi người đều khinh thường Lý Hạo, nhưng có lẽ thực lực của người này đang tiến bộ từng phút từng giây.
Cuối cùng y không quan tâm bọn họ có kế hoạch gì nữa, y gầm lên một tiếng, bộ dáng khác hẳn sự văn nhã trước đó, mang theo một chút lực lượng đặc thù, y thì thào một câu, bỗng nhiên trong tay xuất hiện thêm một đoạn xương cốt, nổi giận gầm lên một tiếng: "Lý Hạo quá mạnh, rút lui!"
Dứt lời, y lại dung nhập xương cốt vào trong cơ thể, hai tay đều có màu tựa thủy tinh.
Y cùng cả hai tay tấn công Lý Hạo, cực kỳ cường hãn!
Lý Hạo hít sâu một hơi, má nó, có thể thêm nữa à?
Lợi hại như vậy ư?
Hắn vung tay, mấy thần văn bốn phía biến mất, vết nứt không gian lập tức xuất hiện cắt chém lên cánh tay Khương Ly.
Răng rắc!
Càng ngày càng nhiều vết nứt chém lên người Khương Ly, sắc mặt y thay đổi, không nhịn được tức giận mắng: "Lý Hạo, không phải ngươi nói rằng sẽ mặc cho ta thi triển sao?"
Lý Hạo thu hồi thần văn, y bắt đầu bị không gian cắt!
Đây là vì thiên địa hạn chế!
Tên khốn này!
Lý Hạo khịt mũi coi thường, nói nhảm, vừa rồi ngươi bộc phát ra thực lực quá mạnh, Lý Hạo cảm thấy y vẫn còn cất giấu xương cốt nữa, để cho ngươi tiếp tục thêm thì không chừng sẽ mạnh hơn hắn nhiều, thế chẳng phải là muốn chịu chết sao?
Chủ tế thần điện này thủ đoạn thật sự khó lường, sao hắn có thể cho đối phương cơ hội tùy ý thi triển tiếp được.
Khương Ly vô cùng bất đắc dĩ!
Bộc phát chiến lực quá mạnh thì sẽ bị không gian cắt chém, không bộc phát thì không địch nổi Lý Hạo, gia hỏa này rõ ràng làm một tên biến thái.
Sau khi bị không gian cắt chém không ngừng, hắn chỉ có thể suy yếu thực lực, một đoạn xương hiện lên trong tay rồi nhanh chóng biến mất, chỉ có một cánh tay có màu thủy tinh, y lại dùng quyền tấn công Lý Hạo!
Bốn phía hư không đột nhiên xuất hiện thiên địa Hỗn Độn.
Vị chủ tế này quả thật có rất nhiều thủ đoạn, chiến lực cũng mạnh, còn có thể tăng cường chiến lực bất cứ lúc nào, tuy là nhờ có xương cốt Sơ Võ nhưng đó cũng là bản lĩnh của người ta.
"Rút lui!"
Khương Ly gầm nhẹ, đánh một quyền lên trời, giận dữ hét: "Chư vị tiền bối đi trước, chúng ta chặn sau!"
Giờ phút này, đám cường giả Bản Nguyên phân thân cũng biến sắc.
Thủ đoạn của Lý Hạo thật mạnh.
Hơn nữa những khôi lỗi này chiến lực cũng không yếu.
Bọn họ đã đoán được thân phận của những người này, đó đều là hậu duệ của Đế Tôn, không thể coi thường, cứ tưởng rằng với 50 người cứu viện và 10 vị phân thân cổ thành có sẵn ở đây, đồng thời liên thủ với cường giả Đại Ly thì có thể giải quyết được đám người Lý Hạo...
Nhưng đến giờ bọn họ mới hiểu vì sao đại nhân nói rằng không có khả năng trực tiếp dùng phân thân liều mạng với đám người Lý Hạo.
Ngay sau đó, những người này ra tay đánh lui đối thủ, muốn rút lui.
Lý Hạo hừ lạnh một tiếng, các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?
Nào có dễ dàng như vậy!
Đại Ly Vương không xuất hiện thì cứ để ta nhận lấy các ngươi đi.
Trong tay Lý Hạo bỗng nhiên xuất hiện một thần văn, cách đó không xa, động tác của Vương thự trưởng bỗng nhiên trở nên trì trệ, khí tức tán loạn, ông sợ hãi vội vàng trốn chạy.