Chương 170: Quỷ Nghèo
Ngoài phòng.
Viên Thạc một bước đạp lên không trung, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Hách Liên Xuyên, "Có Hỏa năng không?"
"Hả? Không có... Có chuyện gì vậy?"
"Ta nhớ ngươi là thuộc tính Hỏa?"
"Đúng vậy.”
"Vậy sao ngươi không có Hỏa năng?”
Hách Liên Xuyên câm nín. "Ta là hệ Hỏa nhưng không có nghĩa là ta có Hỏa năng, chẳng lẽ tự ta rút đi năng lượng thần bí của mình sao?"
Ông ta rảnh rỗi mang theo năng lượng thần bí bên người làm gì.
"Ngươi rút ra một chút đi!"
"..."
Hách Liên Xuyên suýt té ngã, ngươi có ý gì?
Ta còn đang sống nhăn răng ra đây, lẽ nào ngươi định tước đi năng lượng thần bí của ta?
"Nhanh lên, rút ra một chút thôi, ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật!"
"Bí mật?"
"Lẹ lên!"
Được lắm, Hách Liên Xuyên không kìm được tò mò, xoắn xuýt một chút, cuối cùng vẫn quyết định rút ra một ít năng lượng thần bí, không ngờ Viên Thạc lại nhíu mày, "Không đủ, chừng 20 khối đi, đối với cường giả như ngươi mà nói thì 20 khối đâu tính là gì!"
"..."
Hách Liên Xuyên thở dài, "Viên Giáo sư cũng đừng lừa phỉnh ta, ta hy vọng bí mật này thực sự đáng giá 20 khối!"
Viên Thạc không thèm để ý.
Sau khi đối khối rút ra một ít Hỏa năng liền nhanh chóng thu thập, sử dụng vật phẩm siêu phàm, Hách Liên Xuyên xem như không nhìn thấy, lão đầu tử này cũng rất có tiền, hẳn là mấy năm qua đã giấu không ít đồ tốt.
"Viên Giáo sư, bí mật là gì?"
Hách Liên Xuyên thấp giọng hỏi. Đối với việc đó có phải là một bí mật lớn hay không thì không thành vấn đề, hai mươi khối cũng không phải là quá nhiều, hơn nữa nếu cự tuyệt không cho thì dám Viên Thạc sẽ ra tay xử lý ông. Vì vậy ông cứ coi như bí mật là phần thưởng đính kèm đi, nghĩ vậy sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều.
Bất quá, những lời Viên Thạc nói sau đó đã khiến Hách Liên Xuyên sửng sốt: "Tim của ngươi quá tải rồi! Hỏa năng kích thích rất lớn đối với tim! Ngươi phải hấp thu một chút năng lượng từ bốn nguyên tố Ngũ hành còn lại, dù chỉ hấp thu một lượng nhỏ cũng được. Có chút xung đột thì cũng không sao, chỉ cần tiếp thu một ít để hóa giải sự quá tải của tim... Nếu không, tim ngươi có thể vỡ tung bất kỳ lúc nào!"
Lời vừa dứt, Viên Thạc đã đạp qua không trung, nhanh chóng biến mất.
Để lại một Hách Liên Xuyên đang chấn động ngây người.
Trái tim quá tải?
Hấp thu năng lượng của bốn nguyên tố Ngũ hành một cách thích hợp thì sẽ giải quyết được vấn đề trên sao?
Viên Thạc nói không sai, gần đây ông vẫn hay thấy lồng ngực nhói đau khó chịu, có điều chính sự bề bộn nên mới không quá để ý mà thôi.
"Năng lượng ngũ hành?"
Hách Liên Xuyên lâm vào trầm tư, lúc này đột nhiên cảm thấy 20 khối Hỏa năng quá đáng giá, lão nhân gia kia thật sự biết rất nhiều thông tin đáng sợ, tùy tiện nói ra một chuyện cũng đủ để khiến Hách Liên Xuyên ông phải bận tâm.
. . .
Trong phòng.
Lý Hạo vốn không định hấp thu thêm nữa, kết quả Viên Thạc ra ngoài một lúc lại quay về, đưa cho hắn một vật gì đó trông như cái ấm nước nhỏ, "Hỏa năng đây!"
Hai mắt Lý Hạo sáng lên, lão sư thật tốt, muốn cái gì có cái đó.
Hắn bắt đầu tiếp tục hấp thu!
Dần dần thì trái tim của Lý Hạo cũng đã được cường hóa, lúc này trong cơ thể hình thành hệ thống tuần hoàn ổn định, ngũ tạng cũng đều đã mạnh hơn một vòng.
Khi ngũ tạng đã hoàn thành hệ thống cân bằng hoàn chỉnh, cơ thể Lý Hạo khẽ rung lên, mơ hồ nội kình đã tăng lên rất nhiều nhưng vẫn chưa thể làm được đến tình trạng phá thể phóng ra.
Lý Hạo không quan tâm, tiếp tục hấp thu, hút thêm hai khối nữa.
Vốn hắn có được 30 khối năng lượng Ngũ hành trong tay, cộng thêm Viên Thạc vừa cho 8 khối Hỏa năng... Tổng cộng đêm nay Lý Hạo đã hấp thu 38 khối năng lượng Ngũ hành, cộng với 2 khối Thổ năng trước đó thì cả thảy hắn đã hấp thu 40 khối.
Số lượng này là thứ mà Liễu Diễm có tích lũy mấy năm cũng chưa chắc đã đạt nổi.
Ngay sau khi Lý Hạo hấp thu nốt hai khối Hỏa năng cuối cùng, đột nhiên hắn có cảm giác nội kình lại sôi trào, đã có dấu hiệu phá thể dâng lên.
Giây phút tiếp theo, Lý Hạo trầm giọng quát một tiếng, đấm ra một quyền.
Nhưng vẫn không đủ!
Hắn cũng không thèm để ý, Cửu Đoán Kình bộc phát, một lần nội kình không đủ thì hai lần!
Hai sức mạnh chồng chéo lên nhau!
Lần này, nội kình dường như đã được tăng cường, một tiếng nổ ầm vang, trên nắm tay của Lý Hạo xuất hiện một tia sáng, hắn đấm một quyền tới trước, tức khắc làm vỡ vụn viên gạch trước mặt!
Vẻ mặt Lý Hạo vui mừng khôn xiết!
Phá Bách rồi?
Nhưng Viên Thạc lại khẽ cau mày, "Vẫn được, chỉ kém một chút... Hai lần điệp gia mới miễn cưỡng ngoại phóng, nhưng vẫn có thể coi như Phá Bách! Có điều, mẹ nó, ngươi mới làm gì với gạch lát nền của ta?"
Đồ hỗn đản này!
Viên Thạc trông có vẻ không vui, miếng gạch lát nền tốt như thế, có biết ta phải bỏ ra bao nhiêu tiền để mua về không? Thế mà tiểu tử nhà ngươi không nói một lời đã đánh vỡ nó, sao tay ngươi lại tiện như vậy?
"Lão sư, ta tấn cấp Phá Bách rồi!"
Lý Hạo hết sức cao hứng, đâu rảnh mà bận tâm đến chuyện nhỏ nhặt đó!
Viên Thạc uy nghiêm nói: "Phá Bách thì thế nào? Vừa mới Phá Bách vẫn còn rất miễn cưỡng, đúng ra mà nói thì hiện tại cũng không tính là gì! Vương Minh bằng tuổi ngươi mà hắn đã là Bán Nguyệt đỉnh phong, thậm chí sẽ sớm bước vào Mãn Nguyệt, cũng chính là Phá Bách hậu kỳ! Ngươi còn nghĩ rằng ngươi rất lợi hại nữa không?"
Nếu không đả kích hắn một chút thì tiểu tử này sẽ hất mặt lên trời mất.
"Lão sư, ta..."
Lý Hạo ngượng ngùng, ta không thể cao hứng một chút sao?
Ta đã tấn cấp Phá Bách rồi mà!
"Còn có, thực lực chiến đấu quá tệ, thôi không sao, tạm thời cứ như vậy đi!"
Viên Thạc dặn dò: "Hôm nay cố gắng thích ứng tốt một chút đi!"
Dứt lời, ông liền bước ra khỏi phòng luyện công.
Chờ tới khi ra khỏi cửa, trên mặt ông chợt nở một nụ cười tươi như hoa, siết chặt hai nắm tay đấm vào nhau, hào hứng khôn xiết!
Phá Bách!
Không ngờ khi về già, ông vẫn còn có thể huấn luyện ra một võ sư kế tiếp cấp độ Đấu Thiên!
Tiểu tử này tuy rằng mượn lực bên ngoài nhưng chỉ cần cảm nhận được thần ý thì sẽ không có ảnh hưởng gì, có thể theo bước chân ông tiến vào Đấu Thiên... Vậy thì sẽ là một nhà hai Đấu Thiên!
"Thận trọng!"
Viên Thạc tự nhắc nhở, tuyệt đối không được biểu lộ ra sự vui vẻ của mình.
Ta là cường giả Đấu Thiên đã giết Tam Dương, một tên Phá Bách mà thôi, chính là cái loại tân binh bị tát một cái liền chết… Nghĩ đến đây, ông đã thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đúng, chính xác là như vậy!
Ngay sau đó, Viên Thạc dẫm lên nền gạch dưới đất, hừ lạnh một tiếng: "Ngày mai kêu người tới giúp ta lát lại nền gạch! Tất cả đều thay đổi hết! Ngươi chi tiền!"
"..."
Trong phòng, Lý Hạo có chút xấu hổ, ta... ta không có nhiều tiền.
Phải biết gạch lát nền của lão sư rất đắt!
Lúc này hắn mới nhớ ra chính mình là một quỷ nghèo, sự vui sướng khi tiến vào Phá Bách chợt ảm đạm đi hẳn.
Ta không có tiền mà!!!