Chương 171: Tâm Tư Của Lý Hạo
Hai lần điệp kình có thể làm cho nội lực ngoại phóng.
Điều này có nghĩa là Lý Hạo quả thực đã chạm ngưỡng Phá Bách, đương nhiên chỉ khi hắn chính thức phát kình một lần mới có thể coi như thực sự đạt tới Phá Bách cảnh.
Nhưng Lý Hạo không quan tâm!
Lúc này hắn thật sự rất vui!
Bây giờ mới qua mấy ngày?
Từ khi bước vào Trảm Thập cảnh cho đến nay, hắn mới chỉ mất ba bốn ngày mà thôi.
Về phần hấp thu không ít năng lượng thần bí, trên thực tế chưa chắc hắn đã hút nhiều hơn so với số lượng mà đám người Liễu Diễm đã hấp thu suốt mấy năm qua, mấu chốt là hắn đã hấp thu rất nhiều năng lượng từ ngọc kiếm trong quá trình hấp thu năng lượng thần bí.
Năng lượng của ngọc kiếm mới là thần!
Nó có tác dụng trung hòa năng lượng từ huyết ảnh cũng như năng lượng thần bí, do đó lực tác động của những nguồn năng lượng này không quá lớn, nhưng lại cải thiện kết cấu năng lượng phù hợp hơn để uẩn dưỡng thân thể.
Lý Hạo hưng phấn đánh mạnh một quyền!
Ngũ Cầm Thuật!
Không chỉ như vậy, lúc này hắn còn đang muốn thử chuyển đổi Cửu Đoán Kình.
Võ sư nhất đạo có một điểm không tốt lắm, đó là mỗi lần thay đổi công pháp thì cần thay đổi bộ hô hấp phù hợp.
Cửu Đoán Kình có công pháp hô hấp riêng, mà Ngũ Cầm Thuật cũng có Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật.
Khi Lý Hạo sử dụng Cửu Đoán Kình thì phải gián đoạn Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật để chuyển sang hô hấp pháp của Cửu Đoán Kình, như thế mới có thể thuận lợi vận dụng.
Mà việc chuyển đổi giữa chúng đòi hỏi một quá trình, tuy rằng thời gian rất ngắn, luyện càng quen thì càng đơn giản.
Tuy nhiên nếu cường giả đang giao thủ kịch liệt với nhau thì đây có thể là một điểm chết.
Lý Hạo vừa nghĩ về điều này vừa chuyển đổi công pháp, tự hỏi liệu lão sư có biện pháp giải quyết hay không.
Bây giờ nhìn lại tác dụng của Cửu Đoán Kình cũng không quá lớn, nhưng Lý Hạo vẫn có thể cảm nhận được sự cường đại của bộ môn bí thuật này.
Khi hắn bộc phát nội lực thì cũng không phải Phá Bách, có thể là gần giống như Liễu Diễm, nhưng hai lần điệp kình thì hắn chính là Phá Bách, khi nội lực ngoại phóng thì thực lực của hắn sẽ lập tức tăng lên, vượt qua cả Liễu Diễm.
Mà đây chỉ mới là hai lần điệp kình, nếu là ba lần, bốn lần, thậm chí là nhiều hơn nữa thì sao?
Cho đến khi chín lần bổ sung trùng kích, có lẽ hắn có thể từ Phá Bách sơ kỳ tiến vào trung kỳ hoặc thậm chí là hậu kỳ.
Lý Hạo lắc mạnh đầu, tạm thời không suy nghĩ thêm về vấn đề này nữa, đợi đến khi chính mình ổn định cảnh giới Phá Bách thì hẵng suy nghĩ tiếp, lúc này hắn chỉ hy vọng mình có thể hoàn thành ba lần điệp gia.
Nội kình đã sung túc hơn nhiều so với trước kia, thể chất cũng mạnh hơn, lúc này nội lực của hắn cũng đầy đủ, cơ hồ có thể chống lại phản ứng dữ dội, tuy nhiên lần thứ ba nội lực dâng trào, có phần mất kiểm soát mà không có cách nào có thể nhanh chóng đạt trạng thái điệp gia.
Nếu không thể nhanh chóng điệp gia thì sẽ không khác gì nội lực bình thường, thậm chí ngay cả ngoại phóng nội lực cũng không thể làm được.
"Lão sư nói, ta thực chiến không được, cũng không có đủ năng lực phản ứng... Nhưng là lực phá vạn pháp!"
Suy nghĩ của Lý Hạo có phần khác với Viên Thạc.
Bây giờ hắn mới vào Phá Bách, tất nhiên không địch lại Vương Minh.
Nhưng nếu hắn là Phá Bách viên mãn thì Vương Minh có thể đánh thắng mình sao?
Vì vậy trước tiên cứ nâng cao cảnh giới cùng gia tăng chiến lực, chờ khi gặp phải bình cảnh thần ý thì sẽ chậm lại, từ từ rèn luyện thực lực, tăng kinh nghiệm thực chiến, lúc đó hắn sẽ có đủ thời gian để hoàn thiện toàn bộ kỹ năng thôi.
Đúng vậy, thứ Lý Hạo muốn là dùng sức mạnh cảnh giới để trấn áp người!
Chẳng hạn như lão sư, Đấu Thiên rất mạnh, cho dù Lý Hạo cùng cảnh giới với lão sư thì chưa chắc đã là đối thủ của ông ấy. Nhưng nếu so với lão sư, hắn còn cao hơn một cảnh giới thì sao?
"Nghịch cảnh phạt thượng, đó là truyền kỳ!"
"Nhưng cũng có nghĩa là độ khó tăng vọt, dùng vũ lực áp đảo người là chuyện bình thường, chín mươi chín phần trăm cũng sẽ không lật bàn..."
Tâm tư của Lý Hạo liên tục thay đổi trong quá trình luyện tập võ đạo.
Giờ phút này, hắn có rất nhiều suy nghĩ khác với mọi người. Có người cho là cùng cảnh giới bất khả chiến bại, nhưng Lý Hạo lại đang suy nghĩ xem mình có nên luôn luôn cao hơn đối phương một cảnh giới hay không. Ngươi bất khả chiến bại trong cùng cảnh giới, nhưng ta cao hơn ngươi một bậc... Ngươi còn đấu với ta thế nào?
"Vậy nên không cần dừng lại, ta sẽ tiếp tục hấp thu năng lượng cho đến khi không hấp thu được nữa mới thôi!"
Năng lượng thần bí, năng lượng huyết ảnh, năng lượng ngọc kiếm.
Hắn phải nhanh chóng hấp thu tất cả, tiêu hóa sạch sẽ những thứ này, cho dù tinh quang năng đã gần cạn kiệt thì Lý Hạo cũng không quá tiếc nuối. Tinh quang năng tuy hết sức trân quý, nhưng chuyển hóa thành sức mạnh của mình thì đó mới là đồ của bản thân, còn sức mạnh không tới tay thì cứ giữ mãi trong ngọc kiếm cũng chẳng để làm gì.
. . .
Đêm nay, âm thanh Lý Hạo luyện quyền không ngừng vang vọng khắp phòng.
Viên Thạc cũng không đến quấy rầy hắn, Lý Hạo lần đầu tiên tiếp xúc với nội lực ngoại phóng, đối với luyện võ tràn đầy nhiệt huyết, Viên Thạc cảm thấy nếu nhiệt tình như vậy một mực duy trì thì Lý Hạo sẽ có một tiền đồ vô cùng rộng lớn.
. . .
Tạm thời Lý Hạo chưa đi thu huyết ảnh trong nội thành, bởi vì Hách Liên Xuyên vẫn còn đang tuần tra ở đó.
Đương nhiên, hắn phải tranh thủ thời gian đi lấy sớm nhất có thể, bởi vì Lý Hạo lo rằng người của Hồng Nguyệt sẽ tới thu huyết ảnh về, cho nên chỉ cần Hách Liên Xuyên vừa rời đi thì hắn sẽ lập tức hành động.
Còn may là người của Hồng Nguyệt cũng đang đợi Hách Liên Xuyên và Viên Thạc rời đi rồi mới dám đến, một trận chiến kinh thiên vừa mới diễn ra, hiện giờ kẻ nào ngu ngốc mà dám cử người trà trộn vào Ngân Thành trong khi hai vị cường giả đang có mặt ở đây chứ?
Tất cả những điều này, Lý Hạo đã tính toán rõ ràng.