Chương 172: Nửa Vui Nửa Buồn
Rạng sáng ngày thứ hai.
Lý Hạo lại lần nữa chạy đến căn cứ của tiểu đội săn quỷ.
Đã hai ngày trôi qua kể từ trận chiến ác liệt kia, tình trạng của toàn đội vẫn ổn, Ngô Siêu là người bị thương nặng nhất nhưng hiện giờ đã có thể xuống giường đi bộ.
Trên khuôn mặt của tất cả mọi người đều mang vẻ tươi cười!
Lần này là trận chiến ác liệt nhất nhưng cũng là trận chiến duy nhất mà cả đội không ai hy sinh, điều này khiến cho các đội viên, bao gồm cả Lưu Long đều rất phấn khởi.
Lý Hạo vừa vào cửa thì đã thấy Liễu Diễm đến từ sớm. Nhìn thấy hắn, trên mặt nàng ta lập tức nở một nụ cười quyến rũ, "Tiểu Hạo Hạo, tỷ yêu ngươi chết mất!"
Lời còn chưa dứt thì cả người nàng đã dựa sát vào Lý Hạo.
Lý Hạo có chút xấu hổ, vội vàng đẩy nàng ra, "Liễu tỷ, thỉnh tự trọng!"
"Tiểu Hạo Hạo còn ngại ngùng à?"
Liễu Diễm cười ha hả nói: "Lúc ngươi đâm người ta đâu có thấy ngươi xấu hổ đỏ mặt như vậy!"
Cách đó không xa, Ngô Siêu bị thương vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nghe vậy thì trêu chọc: "Liễu đội phó, khi hắn ‘đâm’ người, ngươi nhìn thấy sao?"
Y cười hèn mọn, "Hắn ‘đâm’ như thế nào, e rằng đám nam nhân bọn ta sẽ không có cơ hội kiểm nghiệm."
Liễu Diễm liếc mắt nhìn y một cái, cười lạnh quát: "Phế vật câm miệng! Lần này ngươi là kẻ bị thương nặng nhất, còn có mặt mũi nói chuyện đùa dung tục với lão nương à?"
"..."
Ngô Siêu im lặng ngay lập tức, có chút bất đắc dĩ.
Đúng là ta bị thương nặng nhất, nhưng ta cũng đâu có cách nào!
Ở bên cạnh, Vân Dao đang thay thuốc cho Trần Kiên, giọng nói bình thản giống như không có chuyện gì xảy ra, cũng không quay đầu lại: "Liễu đội phó dù gì cũng đã ngoài ba mươi tuổi, nên thận trọng một chút, Lý Hạo vẫn còn trẻ."
"Ngươi nói ai ngoài ba mươi?"
Liễu Diễm rất tức giận, ngày thường nàng không muốn tùy tiện khiêu khích Vân Dao, nhưng lời nói này của nàng ta đã khơi mào cuộc chiến rồi!
Liễu Diễm tức đến thở gấp!
Ai hơn ba mươi?
Ta vừa mới ba mươi thôi!
Vân Dao một lời đâm tim, chỉ cười tủm tỉm chứ không buồn tranh cãi với Liễu Diễm, đợi tới khi thay thuốc cho Trần Kiên xong thì mới quay sang nhìn Lý Hạo, đoạn hỏi: "Trên người không có vết thương nào sao? Nếu có thì có thể tùy thời tìm ta. . ."
"Dừng!"
Liễu Diễm khinh thường cắt ngang, bất quá cũng không dám lớn tiếng, dù sao thì quả thật nàng vẫn có chút kiêng kị Vân Dao.
Lý Hạo mỉm cười lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ có một số vết thương ngoài da thôi."
Thật ra lúc đối đầu với tên Nguyệt Minh, hắn đã dính không ít vết thương khá nặng, nhưng nhờ tinh quang năng mà các vết thương ấy đều đã nhanh chóng khép lại, bây giờ hắn gần như không hề hấn gì.
Mà Liễu Diễm bị Vân Dao kích thích, gần như suýt nữa quên mất nói chính sự.
Lúc này nàng mới nhớ ra, hưng phấn nói: "Tiểu Hạo Hạo, ngươi có biết tối hôm qua tỷ đã tấn cấp không?"
Vừa nói nàng vừa biểu diễn, nội lực đột nhiên dâng trào, kế tiếp, trên đầu ngón tay hiện lên một tia sáng trắng nhàn nhạt, Liễu Diễm đắc ý bảo: "Tối hôm qua ta đã hấp thu một chút năng lượng thần bí, nhờ đó chính thức bước vào Phá Bách!"
Lời này vừa nói ra, cả đám người trong phòng đều ngạc nhiên, nhưng rất nhanh ai nấy đều thấy vui thay cho Liễu Diễm.
Tấn cấp!
Liễu Diễm đã kẹt ở Trảm Thập cảnh khá lâu, hấp thu rất nhiều năng lượng thần bí nhưng vẫn chưa thể tiến thêm một nước, cũng không thể trở thành Siêu Năng Giả, nhưng hiện tại nàng thế mà tấn cấp một cách vô thanh vô tức.
Đám người lúc đầu vui mừng khôn xiết, sau đó Ngô Siêu đột nhiên có chút ảm đạm, thấp giọng lẩm bẩm: "Tấn cấp Phá Bách rồi sao?"
"Ừm!"
"Cái này…"
Ngô Siêu không dám nói hết câu, Trần Kiên cũng im lặng, chỉ có Vân Dao là vừa dọn dẹp hòm thuốc, vừa thở dài nói: "Phá Bách... Cũng là chuyện tốt!"
Lý Hạo quan sát một hồi, thấy mọi người lúc đầu vui vẻ, rất nhanh lại xuống tinh thần hẳn, tuy không nói gì nhưng hắn vẫn đoán được một hai.
Phá Bách tăng sức mạnh, đây quả thực là chuyện tốt.
Tuy nhiên, võ sư càng mạnh thì càng khó trở thành Siêu Năng Giả, đây là điều mà trong lòng ai nấy đều hiểu rõ.
Thực lực càng cường đại thì việc chuyển đổi thành Siêu Năng Giả sẽ càng khó hơn.
Ví dụ như Lưu Long, thực lực võ đạo đang tăng lên từng ngày, nhưng ông ta không thể tiến vào Siêu Năng Giả trong một lần nên việc nâng cao sức mạnh liền bị hạn chế.
Trong khi việc tăng cường bên lĩnh vực siêu năng lại đơn giản hơn hẳn.
Võ sư cấp độ Phá Bách có thể so với Siêu Năng Giả cấp độ Nguyệt Minh, nhưng nhìn mấy người Vương Minh, Lý Mộng, Hồ Hạo mà xem. Bọn hắn tuổi còn trẻ đã có thể dễ dàng tiến vào Nguyệt Minh, tuy rằng còn cách rất xa Nhật Diệu nhưng vẫn có hy vọng thăng cấp rất lớn.
Trong khi ở giới võ đạo, liệu có được mấy ai chạm nổi tới cảnh giới Đấu Thiên?
Khoảng cách giữa hai bên quá lớn!
Liễu Diễm thăng cấp Phá Bách, đặt tại 20 năm trước thì đây chính là chuyện đại hỉ, nàng thậm chí có thể mở rộng môn đình, khai tiệc yến khách linh đình một phen.
Tuy nhiên, hiện tại thì… Nàng hấp thu năng lượng thần bí nhiều như vậy nhưng lại không thể bước vào lĩnh vực siêu năng, thay vào đó nàng lại vượt qua một cấp độ khác của giới võ đạo. Về sau, hy vọng tấn cấp Siêu Năng Giả của nàng xem như đã giảm bớt rất nhiều.
Bầu không khí vốn đang vui vẻ bỗng chùng xuống.
Liễu Diễm dĩ nhiên cũng cảm nhận được, nhưng nàng không quá để ý, vẫn tươi cười rạng rỡ như trước, "Sao vậy? Không đáng chúc mừng sao? Phá Bách rất mạnh đấy! Sau lão đại thì ta là người thứ hai trong đội tấn cấp Phá Bách. Huống hồ có tấm gương của Viên lão ở đó, ta có gì phải tuyệt vọng? Chỉ cần tấn cấp Đấu Thiên, ta hoàn toàn có thể đánh bại Siêu Năng Giả Tam Dương!"
Phải nói rằng sự xuất hiện của Viên Thạc đã mang lại hy vọng cho rất nhiều người.
Thậm chí có thể nói một cách khoa trương là toàn bộ võ sư của Ngân Nguyệt hành tỉnh khi biết được tin tức này đều cảm thấy lên tinh thần hẳn.
Đấu Thiên diệt sát Tam Dương!
Võ sư vĩnh viễn là thần!
Đương nhiên, nếu tình huống cho phép thì hiển nhiên các võ sư đều mong muốn đặt chân tới lĩnh vực siêu năng. Trong hệ thống Siêu Năng Giả bây giờ có rất nhiều đại năng Nhật Diệu và một số Tam Dương, thậm chí có tin tức từ khu vực Trung Bộ truyền về là có Siêu Năng Giả đã phá vỡ giới hạn mà bước vào cấp bậc phía trên Tam Dương!
Nhưng võ sư thì khác!
Ngân Nguyệt hành tỉnh rộng lớn như thế, nhân khẩu có đến hàng trăm triệu người, mà bên này không có lấy một vị võ sư cấp Đấu Thiên nào... Còn may bây giờ đã có một vị.
Nhưng cũng chỉ có một vị này!
So với hạn mức cao nhất thì rõ ràng là Siêu Năng Giả cao hơn nhiều.
Trên Nhật Diệu là Tam Dương, phía trên Tam Dương cụ thể là cảnh giới nào, hiện tại quá ít người, tin tức cũng chưa có truyền về.
Nhưng võ sư thì sao?
Trên Đấu Thiên còn có cảnh giới nào không?
Có lẽ chính võ sư cũng không biết điều đó!
Tương lai của Siêu Năng Giả rộng mở, trong khi tiền đồ của các võ sư đều là mặt trời đương buổi xế tàn.
Lưu Long đã là Phá Bách đỉnh phong từ lâu, ông ta vẫn một mực truy cầu Siêu Năng Giả, dĩ nhiên Viên Thạc cũng không ngoại lệ. Mà bây giờ, Liễu Diễm vốn là người được hy vọng tấn cấp siêu năng lại vô tình bước vào Phá Bách...
Đây là một việc vui, thực lực của tiểu đội đã mạnh hơn trước!
Cũng là một tai họa, võ sư Phá Bách càng khó tấn cấp hơn.
Bao gồm cả Viên Thạc, mặc dù bây giờ rất nhiều người ngưỡng mộ ông, nhưng đồng thời cũng có những người khác đang chờ chế giễu.
Viên Thạc đã là Đấu Thiên thì muốn tấn cấp siêu năng sẽ rất khó!
Hiện tại Viên Thạc tuy mạnh, nhưng ở khu vực Trung Bộ đã có tồn tại siêu việt Tam Dương, tính ra cao hơn ông những hai cấp độ. Võ sư dù mạnh đến mấy thì sao có thể đánh bại tồn tại ở trên Tam Dương?
Còn có một điểm cực kỳ mấu chốt nữa, võ sư tiến bộ rất chậm, ít thì cũng vài ba năm, mười năm, thậm chí là hai ba mươi năm. Trong khi Siêu Năng Giả chỉ mới quật khởi vỏn vẹn hai mươi năm thì đã xuất hiện sự tồn tại trên cả Tam Dương, chính là cường ngạnh tiến bộ hàng năm.
Đây cũng là điều mà võ sư nhất đạo không cách nào so sánh được!