Triệu thự trưởng cười cười, cũng không nói gì thêm, để lại một khối ngọc truyền tin, nói: "Đây là đô đốc bảo ta để lại, có lời muốn trực tiếp đưa tin cho Đại Ly Vương... Ta đây cáo từ trước!"
Lý Hạo truyền tin bảo ông ấy đi về trước.
Tiện thể còn nói, tốc độ nhanh một chút.
Triệu thự trưởng không biết nội tình, nhưng hắn đã nói như vậy thì ông đây đi về trước.
Đại Ly Vương cũng không để ý, thản nhiên nói: "Lui ra đi!"
Triệu thự trưởng cười cười, quay người rời đi, tốc độ không chậm.
Hai bên đường, một vài thần vệ trợn mắt nhìn, ông ấy cũng không quan tâm họ nhìn cái gì?
Lão Triệu này trận thế gì chưa thấy qua, một đống cường giả ở cổ thành cũng không dọa được ông huống chi chỉ là mấy thần vệ?
Vừa đi ra khỏi trận doanh quân Đại Ly, bỗng nhiên từ đội quân phía sau, trong quân trướng đại vương truyền ra một tiếng gầm thét vang vọng đất trời: "Lý Hạo, ngươi khinh người quá đáng!"
Dứt lời, một đôi cự quyền xông thẳng đến Triệu thự trưởng.
Triệu thự trưởng giật nảy mình, trong nháy mắt thoát đi, bị dọa đến hoang mang, đây là chuyện gì?
Vừa mới không phải vẫn còn tốt sao?
Dù là mình đưa ra yêu cầu như vậy đối phương cũng không nổi giận, có phải do Lý Hạo đưa tin nói cái gì làm đối phương nổi giận?
Mà nơi xa, phương hướng Ngân Thành, giọng Lý Hạo cũng truyền tới, mang theo một chút ý cười: "Ta nghiêm túc, có thể thành toàn cho ngươi, tuyệt đối hàng thật giá thật, kín không khe hở, tuyệt không phải khôi lỗi hay máy móc."
"Đồ khốn!"
Giọng Đại Ly Vương vang vọng đất trời: "Lý Hạo, bổn vương làm thịt ngươi!"
Giờ phút này, Đại Ly Vương bộc phát lửa giận, đập một quyền về phía Ngân Thành!
Một ánh kiếm lóe lên!
Một tiếng nổ mạnh ầm vang, rúng động trời đất, hơi thở cường hãn càn quét bốn phương, ở chỗ rất xa các cường giả đang tập trung chú ý đều có chút ngoài ý muốn, đây là có chuyện gì?
Hôm qua, hai người đánh một trận xong đều riêng phần mình rút về.
Hôm nay tại sao lại bắt đầu bộc phát chiến đấu?
Đại Ly Vương hẳn phải biết hắn chưa hẳn có thể làm gì Lý Hạo, vì sao nổi giận như thế?
Lý Hạo cười vui vẻ: "Không muốn thì không muốn, có lẽ là ta hiểu lầm, có lẽ ngươi ưa thích trạng thái bây giờ hơn. Lý mỗ xen vào việc của người khác thì coi như thôi, nếu như Đại Ly Vương có hứng thú… bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ta!"
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh chấn động trời đất.
Sắc mặt Đại Ly Vương tái xanh!
Đây là lần đầu tiên bị Lý Hạo làm cho buồn nôn, bị Lý Hạo làm cho tức giận. Dù là hôm qua ăn thiệt thòi hắn cũng không cảm thấy ghê tởm như thế. Lý Hạo, hỗn đản này nào có chút hình tượng bá chủ gì?
Bên cạnh, Khương Ly không biết tình huống, chỉ biết là đại vương xem ngọc truyền tin xong rất nhanh đã nổi giận.
Gã cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Đại Ly Vương thất thố như vậy.
Đây là... chuyện gì?
Gã hơi nghi hoặc, là lần đầu tiên nhìn thấy đại vương chỉ xem một đoạn tin tức mà có trạng thái như thế, lời nói của Lý Hạo có thể giết người sao?
"Đại vương, đây là... có chuyện gì?"
Đại Ly Vương nhìn gã một cái, rất lâu sau mới trầm giọng nói: "Đi ra ngoài!"
Khương Ly khẽ giật mình!
Cái này... thái độ này cũng không tốt cho lắm.
Gã còn muốn nói tiếp vài câu, giọng Đại Ly Vương lại lạnh lùng: "Đi ra ngoài!"
Khương Ly khẽ nhíu mày, thở dài một tiếng, đứng dậy cất bước rời đi.
Chẳng lẽ, Đại Ly Vương... hôm qua thua trận nên tâm tính mất cân bằng?
Là chủ tế, có thái độ như thế cũng không phải chuyện gì tốt.
Chờ Khương Ly vừa đi, Đại Ly Vương vốn muốn bóp nát ngọc truyền tin, nhưng lại nghĩ tới có lẽ còn phải liên lạc với Lý Hạo, cuối cùng cũng cắn răng không bóp nát, vẫn đầy lửa giận như cũ.
Lý Hạo… chờ đó, bổn vương chắc chắn chém ngươi thành muôn mảnh!
Ngươi lại dám làm nhục ta như vậy!
...
Phương hướng Ngân Thành.
Lý Hạo hơi nhướng mày, toàn bộ phủ đệ lúc này đều hết sức yên tĩnh, âm thầm líu lưỡi, Lý Hạo thật có can đảm.
Suýt chút nữa đã dẫn phát một trận đại chiến mới.
Sợ thì không phải là sợ, nhưng bởi vì lý do này mà lần nữa bộc phát chiến tranh toàn diện, mọi người cũng cảm thấy hết sức cạn lời.
Triệu thự trưởng trở về, vẫn còn nghi ngờ hỏi: "Chuyện Đại Ly Vương kia... không biết tình huống là sao..."
Hoàng Vũ nhanh chóng truyền âm nói vài câu.
Sắc mặt Triệu thự trưởng thay đổi, im lặng nhìn thoáng qua Lý Hạo, lúc này ông mới phát giác được người này vẫn là người trẻ tuổi, thật là... không giữ mồm giữ miệng!
Khó trách Đại Ly Vương người ta suýt chút nữa tức giận nổ tung!
Đổi thành chính mình, đại khái cũng có chút phiền muộn. Đại Ly Vương người ta dù sao cũng là chúa tể một phương, sao có thể không tức điên?
Còn may, chính mình nhanh rời đi, bằng không Đại Ly Vương đã giết chính mình tế cờ.
Lý Hạo lại cười ha hả: "Là ta hiểu lầm, đã phát hiện hắn ta càng ưa thích đàn ông... lại còn có yêu thích đặc thù! Được rồi, chuyện người ta chúng ta không xen vào, chỉ là muốn thành toàn thôi, hắn không cảm kích thì coi như thôi!"
Nói đến đây, Lý Hạo mở miệng, "Trước khi bế quan, ta muốn đi đến chủ thành Triệu gia một chuyến..."
"Không được!"
Lời này vừa nói ra, bảy tám người đồng thanh mở miệng.
Sắc mặt Hồng Nhất Đường nghiêm túc: "Bây giờ không xác định chủ thành phản bội cuối cùng có phải Trịnh gia hay không, nếu phải thì có thể đi đến chủ thành Triệu gia, nhưng nếu không phải, mà là chủ thành Triệu gia làm phản, đô đốc vừa đi, trong chủ thành tất có Thánh Nhân trấn thủ! Cho dù không khôi phục toàn bộ... Lại nói, nếu là chủ thành Triệu gia phản bội, thậm chí có Thiên Vương trấn thủ cũng không kì lạ! Năng lượng không thiếu, cường giả vô số, có lẽ trước đó chỉ là lừa gạt Triệu thự trưởng mà thôi... Lần này đi sẽ nguy hiểm vô cùng!"
Bây giờ thật không cách nào xác định rốt cuộc là nhà nào.
Chiến Thiên thành ngược lại có khả năng không lớn, nếu không, Lý Hạo đi nhiều lần đã sớm xong đời.
Nhưng bảy thành khác, thậm chí bao gồm Kiếm Thành, cũng có khả năng làm phản.
Lúc này đi gặp những lão cổ đổng kia là quá nguy hiểm.
Viên Thạc gần đây to gan giờ cũng phải trầm giọng nói: "Không thể đi! Tình huống bây giờ không rõ, một khi đi nhầm vào thành phản bội, nguy hiểm quá lớn!"
Dù là Triệu thự trưởng cũng nói khẽ: "Mặc dù ta hy vọng đô đốc có thể trao đổi với Võ Lâm Minh, thế nhưng mà... bây giờ đi quả thật rất nguy hiểm, ngay cả ta cũng không cách nào phán đoán Võ Lâm Minh đến cùng có phải cổ thành phản bội hay không..."
Cổ thành Triệu gia còn gọi là Võ Lâm Minh, nghe nói lão tổ Triệu gia năm đó chính là minh chủ tông phái Võ Lâm.
Tên gọi là gì, mọi người không hứng thú.
Giờ phút này, tất cả mọi người đang khuyên ngăn Lý Hạo bởi vì chuyện này thật quá mức mạo hiểm.
Dù là Cửu sư trưởng trước giờ vẫn không mở miệng tham dự những chuyện này, cũng chậm rãi nói: "Triệu gia... ta cảm thấy khả năng phản bội không lớn, tiên tổ Triệu gia mặc dù không phải Đế Tôn nhưng đã từng có bất hòa với Chí Tôn của bọn họ ở thời đại Tân Võ... Nhưng người Triệu gia vẫn thuộc chính nghĩa... Đương nhiên, giờ phút này ta cũng không đề nghị ngươi đi chủ thành khác."
Tất cả mọi người phản đối.
Lý Hạo sờ cằm, cười cười: "Không cần phải khẩn trương như vậy, trao đổi không nhất định phải đi mạo hiểm, ta không phải người khư khư cố chấp, cũng không phải không coi mạng sống của mình ra gì... Như vậy đi, ta đến bên ngoài cổ thành Triệu gia, Triệu thự trưởng tiến vào trong đó, nếu như cường giả cổ thành Triệu gia đồng ý trao đổi, có thể sắp xếp một phân thân ra ngoài thành nói chuyện với ta!"
Hắn hơi nghi hoặc nhìn mọi người: "Bây giờ cũng không phải không thể xuất ra phân thân, chư vị... làm sao khẩn trương như vậy?"
Mọi người khẽ giật mình.
Đều không mở miệng.
Đúng vậy!
Trao đổi... có rất nhiều thủ đoạn.
Chỉ là tất cả mọi người nghĩ rằng, Lý Hạo bây giờ nhất ngôn cửu đỉnh, thực lực cường hãn, còn có ý nuốt chửng thiên hạ, lúc này đi cổ thành Triệu gia, đương nhiên mọi người cảm thấy hắn muốn một mình đi mạo hiểm.
Nhưng nghe Lý Hạo nói kiểu này... Giống như... cũng không mạo hiểm gì.