Cổ thành Triệu gia nếu thật sự nguyện ý nói chuyện một lần, hoàn toàn chính xác có thể điều động phân thân đi ra.
Triệu thự trưởng cũng nhẹ nhàng thở ra, mở miệng nói: "Chuyện này... đô đốc hi vọng có thể đạt được mục tiêu gì?"
Lý Hạo mở miệng nói: "Ta không yêu cầu Tân Võ quá nhiều, cũng không có quá nhiều suy nghĩ... Chỉ là, vì ngày sau có thể sống hòa thuận, hi vọng Triệu gia bên kia có thể giữ thái độ."
Lý Hạo cười nói: "Không phải ta có mục tiêu gì, mà ta hi vọng những chủ thành Tân Võ này có thể tỏ rõ thái độ ra bên ngoài chứ không giữ yên lặng chờ đợi, yên lặng ẩn nấp. Tiếp tục như thế... ta sẽ coi bọn họ như kẻ địch tiềm ẩn!"
Sắc mặt Lý Hạo dần dần nghiêm túc: "Không động tĩnh, không xuất binh, không phái người, không giao lưu, không liên lạc, chỉ đang chờ đợi... Cứ tiếp tục như thế, ta há có thể không đề phòng? Thật đến lúc đó... Ta sẽ không ôm lấy bất luận chờ mong và tha thứ gì!"
Cổ thành Triệu gia vẫn luôn giữ liên lạc với Triệu thự trưởng, nhưng lần này Lý Hạo suất quân trở về, chủ thành Triệu gia lại không hề có chút động tĩnh nào!
Chuyện này thật không thích hợp.
Bất kể là ra tay tương trợ hay gì khác đều phải có thái độ. Ví dụ như Chiến Thiên thành xuất mười ngàn quân, phân thân Cửu sư trưởng xuất chiến, bản tôn Vương thự trưởng xuất chiến, đây chính là thái độ.
Thái độ không rõ... vẫn luôn ẩn nấp kỳ thật không phải hiện tượng tốt.
Mấy chủ thành lớn khác cũng đều là như thế.
Bây giờ, trời đất có thể dung nạp một bộ phận phân thân bản nguyên, cũng không phải không thể đi ra, trừ phi đối phương không có chút khôi phục nào, cả tòa thành đều ở trong trạng thái phong ấn.
Triệu thự trưởng hơi suy nghĩ, gật đầu: "Có lẽ họ còn đang quan sát cái mới... Đương nhiên, nếu đô đốc nguyện ý đi gặp, ta có thể sắp xếp một chút!"
Cửu sư trưởng suy nghĩ một lát rồi nói: "Để Vương Dã cùng đi đi!"
Một bên, Vương thự trưởng có chút ai oán, bất đắc dĩ nói: "Ta thì có thể đi, chỉ sợ bọn họ không nhận ra ta!"
"..."
Lời này cũng không sai, hơi thở đã thay đổi, bản nguyên cũng bị mất, thật có khả năng không nhận ra.
Cửu sư trưởng cũng hết sức im lặng.
Lý Hạo cười nói: "Không cần, hai vị không cần như thế! Ta cũng không hi vọng dùng Tân Võ áp bách Tân Võ, bức bách bọn họ đưa ra quyết định gì. Chỉ hi vọng bọn họ có thể tỏ thái độ thôi, nếu như không muốn cùng tồn tại với ta, vậy cũng không có gì, nhưng tối thiểu ta muốn biết thái độ của bọn họ!"
Nói đến đây, Lý Hạo lại nói: "Các cổ thành khác cũng giống như vậy!"
"Những ngày qua, có thể ta sẽ không lưu lại đây, nên xuất binh thì xuất binh, nên đấu tướng thì đấu tướng, ta hi vọng... người người đều có thể lớn mạnh hơn, có lẽ khi ta không ngừng lớn mạnh, cuối cùng sẽ có một người bình định tất cả..."
Lý Hạo nhìn về phía mấy người, nhìn lão sư của mình, nhìn nhóm Hồng Nhất Đường, chậm rãi nói: "Nhưng ta càng hi vọng, không có ta... mọi người cũng có thể làm được tất cả! Chư vị trưởng bối không nên mất phương hướng của chính mình, mất đi bản thân. Hạo Tinh Giới vừa được phát hiện không lâu chính là cơ hội cho tất cả mọi người! Ta càng không hi vọng... về sau không có người có thể cùng ta đồng hành, vũ trụ rất lớn, bên ngoài có lẽ càng đặc sắc hơn!"
Mọi người im lặng không nói, lúc này bọn họ giống như mới hoàn toàn hiểu rõ tâm tư của Lý Hạo.
Lý Hạo... vẫn là Lý Hạo lúc trước.
Có lẽ có thay đổi, thế nhưng suy nghĩ của hắn về việc làm Nhân Vương, làm chúa tể gì đó vẫn là không hứng thú.
Chỉ là gặp chuyện bất bình mà thôi!
Chẳng qua là cảm thấy thế đạo này đen tối, hắn muốn châm cây đuốc đầu tiên. Có lẽ, nếu Đại Ly Vương có thể chinh phạt thiên hạ, đối đãi với người trong thiên hạ tốt hơn, hắn thậm chí sẽ nguyện ý rời khỏi chiến tranh.
Là thế này phải không?
Giờ phút này, tất cả mọi người đều nghĩ vậy.
Viên Thạc hít sâu một hơi: "Yên tâm đi, chúng ta đã tính toán sẵn! Thiên hạ này... không chỉ là thiên hạ của ngươi! Đúng như lời ngươi nói, thiên hạ này cũng là giang hồ, tất cả chúng ta là người giang hồ!"
Lý Hạo lộ ra nụ cười, "Vẫn là lão sư hiểu ta!"
Viên Thạc không nói gì.
Hiểu cái khỉ gì.
Ngươi, cái tên này càng ngày càng thần bí.
Lúc này ông cũng không biết Lý Hạo đang nghĩ cái gì, có lẽ từ lúc mới bắt đầu, Lý Hạo đã không muốn xưng vương, có lẽ đến bây giờ chuyện mà gia hỏa này nhớ mãi không quên vẫn chính là báo thù.
"Triệu thự trưởng sắp xếp một chút đi, ta hi vọng mau chóng nhìn thấy người của chủ thành Triệu gia!"
Lý Hạo cũng không nói gì nữa, nhẹ lướt đi, giọng nói lần nữa vang lên: "Giúp ta nhìn kỹ ba tổ chức lớn, nhìn phản ứng của Đại Ly, nếu như Đại Ly đánh trả ba tổ chức lớn, nói Đại Ly Vương biết Ánh Hồng Nguyệt là của ta!"
Đám người không nói gì.
Ánh Hồng Nguyệt chạy quá nhanh, vẫn luôn trốn tránh Lý Hạo, cũng không biết là mạng lớn hay là có ý định khác.
Có điều, mọi người đều biết Lý Hạo trước không giết Ánh Hồng Nguyệt, bây giờ chọn lạnh nhạt đều là giả dối.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, mục tiêu của hắn là giết Ánh Hồng Nguyệt.
Viên Thạc thở ra một hơi, chậm rãi nói: "Mọi người cũng đừng chỉ cố lấy thiên hạ... Thiên hạ là của tất cả, tên Ánh Hồng Nguyệt kia chính là tâm ma lớn nhất của hắn, không làm thịt Ánh Hồng Nguyệt, hắn qua không được cửa này, ta lo lắng hắn càng mạnh càng dễ gây ra chuyện lớn!"
Đám người gật đầu, cũng không nhiều lời.
Những ngày qua, Lý Hạo rất ít nhắc chuyện báo thù, nhưng hôm nay lần nữa đề cập Ánh Hồng Nguyệt... Hiển nhiên, Lý Hạo cảm thấy thời cơ đã đến, đủ thực lực, hắn có chút xao động bất an.
Thậm chí lúc này không động Đại Ly Vương, không lựa chọn tru sát cường giả Đại Ly, có lẽ vì không muốn đánh rắn động cỏ, không cho Ánh Hồng Nguyệt có cơ hội chạy trốn lần nữa.
Có lẽ, Lý Hạo lên kế hoạch luyện binh chỉ là tiện thể.
Gia hỏa này là không hi vọng Đại Ly tổn thất quá mức thảm trọng, cho Ánh Hồng Nguyệt cơ hội lớn mạnh lại.
Đương nhiên, những suy đoán này là mọi người thầm nghĩ, cố không nói ra miệng.
Luyện binh là việc thiên hạ.
Nếu chỉ đơn thuần vì hạn chế Ánh Hồng Nguyệt, sẽ cho người ta cảm thấy tầm nhìn Lý Hạo quá nhỏ, đã như vậy... vậy coi như luyện binh là được!
Giờ phút này, tất cả mọi người hết sức ăn ý.
...
Vào lúc đó.
Bên trong Đại Ly.
Ánh Hồng Nguyệt nghiêng đầu nhìn phương nam, ánh mắt giống như vượt qua Thương Sơn, hồi lâu, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Lý Hạo càng ngày càng cường đại, ta có một ít dự cảm xấu!"
Bên cạnh, mấy người nhìn về phía gã, có người nghi hoặc, có người thấy kỳ lạ, có người thấy buồn cười: "Ngươi sợ?"
Ánh Hồng Nguyệt bình tĩnh nói: "Không phải sợ... Chỉ là... Có lẽ ta đã nghĩ sai một chuyện."
"Chuyện gì?"
Đám người nghi ngờ, nghĩ sai cái gì?
Ánh Hồng Nguyệt bình tĩnh nói: "Lý Hạo... làm ra tất cả, có lẽ... chỉ là vì tru sát ta, khả năng nắm giữ tất cả hậu chiêu, trong lúc vô hình hắn đã dồn ta đến phía bắc Thương Sơn..."
Đám người có chút cổ quái, phía bắc Thương Sơn là do ngươi chọn đến, có quan hệ gì với Lý Hạo người ta?
Từ trước nay Lý Hạo đã không quá nhằm vào ba tổ chức lớn.
Người ta đánh Cửu Ti, đánh hoàng thất, đánh thành Siêu Năng, đánh Đại Ly, đánh tất cả mọi người... chẳng đánh ngươi, ngươi nhất định phải tô vàng lên mặt mình?
Dựa theo lời nói của Ánh Hồng Nguyệt, ý tứ giống như Lý Hạo đánh thiên hạ chỉ là vì để gã không chỗ ẩn thân!
Thật buồn cười!
Giờ phút này, mấy người Diêm La đều không nói chuyện, chỉ là thấy hơi buồn cười, tự hù dọa chính mình, không phải Ánh Hồng Nguyệt đã bị Lý Hạo làm cho sợ đến choáng váng rồi chứ?
Mà Ánh Hồng Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa.
Chỉ là lần nữa thoáng nhìn về phương nam, gã cũng không có chứng cứ, chỉ là trực giác thôi, Lý Hạo... nuốt chửng thiên hạ, xua đuổi ba tổ chức lớn từ Trung bộ đến phương bắc, lại từ phương bắc xua đuổi đến Đại Ly.
Mặc dù mỗi một lần đều là chính gã lựa chọn, nhưng hôm nay bỗng nhiên có chút ý nghĩ, có lẽ... không phải là lựa chọn của chính mình?
Mỗi một lần đều hơi có cảm giác bị ép đến bất đắc dĩ.
Như là chó nhà có tang, trốn rồi lại trốn!
"Hi vọng... chỉ là ảo giác!"
Trong lòng của gã cũng nghĩ có lẽ chỉ là mình cả nghĩ, nếu thật sự là như thế, thật khiến cho lòng người rét lạnh, tên Lý Hạo kia làm sao có được trăm phương ngàn kế đến vậy?