Sứ giả mặc áo bào đen muốn nói tiếp, nhưng quân chủ Đại Hoang lại hắng giọng một cái, nói: "Văn Dược nói có lý, nhưng mà... Lời của sứ giả cũng không phải vô lý!"
Lão lại nhìn về phía sứ giả áo bào đen: "Nếu sứ giả nguyện ý ủng hộ Đại Hoang, cho yêu thực trong thành cung cấp lương thảo cho Đại Hoang ta, cường giả trong thành nguyện ý ra tay tương trợ, lại cung cấp cho Đại Hoang ta 100,000 bộ chiến giáp... Thì có thể làm theo ý sứ giả, tốc chiến tốc thắng!"
Cường giả mặc áo bào đen mắng thầm trong lòng!
Đám quân chủ này, không một ai dễ nói chuyện cả.
Cũng may đối phương vẫn bằng lòng xuất binh, nếu không thì thực không tiện giao phó.
Hắn vội nói: "Những thứ này ta sẽ tận lực tranh thủ giúp Đại Vương, nhưng mà... Đại vương cũng biết, bây giờ tất cả các đại cổ thành đều rất khó khăn..."
"Bổn vương biết rõ, cứ tận lực là được."
Chủ quân Đại Hoang mỉm cười, nói: "Nếu tấn công thẳng sẽ mang lại tổn thất lớn, lãnh thổ Đại Hoang ta nhỏ, nhân khẩu ít, cường giả cũng ít, nếu huyết chiến với vùng Trung Nguyên thì chỉ sợ không thể tiếp tục được."
Áo bào đen không nói gì nữa, chờ đại nhân ra quyết định.
Những người này đều thuộc dạng không thấy thỏ không thả chim ưng.
Không cho chỗ tốt... là quá khó quyết.
Cũng không biết những nơi khác giờ thế nào rồi?
Hắn không thể liên lạc được những người ở phương khác, trái lại tin tức ở bên Đại Ly có truyền tới, biết Đại Ly đã xuất binh, nhưng hình như không được tốt lắm.
....
Giống vậy.
Lúc này ở phương tây, phương nam cũng đều có động tĩnh.
Ở phương nam, trên một con sông lớn có vô số tàu chiến lít nhít, phân bộ tại thủy vực phương nam, đang tiến quân xuôi theo đại lục Nam Phương.
Bên trên có một chiếc tàu chiến khổng lồ.
Thái hậu Thủy Vân không bỏ công thiên hạ vẫn thái bình, ở bên ngoài, quốc chủ Thủy Vân mới mười mấy tuổi đang chơi đùa bên ngoài, giọng của vị Thái hậu kia đã truyền ra: "Thủy quân của Thủy Vân quốc ta không yếu, nhưng thực lực lục chiến có hạn, cường giả trong nước cũng không nhiều... Lần này chỉ có thể hạn chế ở đại lục Nam Phương, Thủy Vân không có lòng thống nhất thiên hạ, chỉ cầu giữ được đại lục Nam Phương, có thể di dời một số dân chúng vào đây, bên trong Thủy Vân quốc bị lũ lụt quá nặng..."
"Nghe nói ở thời đại Tân Võ, sức chiến đấu của quân đội là vô song! Chiến Thiên thành vì Lý Hạo mà xuất lĩnh 10,000 binh chống lại 1 triệu hùng binh của Đại Ly! Thậm chí còn nghe nói quân của Chiến Thiên đều là tàn niệm của người chết, không biết Tôn giả có thể xuất binh tương trợ cho nước nhỏ Thủy Vân ta không?"
Bên ngoài rèm châu, người mặc áo bào đen hơi bất lực.
Vị Thái hậu Thủy Vân này, từ khi hắn vừa bước vào nước này đã bắt đầu khóc khổ, khóc than, khóc yếu.
Nếu không quan tâm tới xuất binh thì đã đuổi người từ lâu rồi.
Rõ ràng dã tâm không nhỏ, nhưng nhất định phải lấy được chỗ tốt nào đó mới chịu, hắn không thể làm gì khác đành nói: "Thái hậu, chuyện này... Ta không thể làm chủ được..."
"Tôn giả khiêm tốn rồi... Dĩ nhiên tiến vào đại lục Nam Phương rồi vẫn phải xin Tôn giả nói tốt vài câu, nước nhỏ ít dân, con ta còn nhỏ, lại phận cô nhi quả mẫu, nếu tổn thất quá lớn thì khó mà áp chế các thế lực đối nghịch trong nước..."
"Ta sẽ nỗ lực hết sức!"
Áo bào đen không nói thêm, chỉ nghĩ, chuyện này cứ để đại nhân đau đầu đi.
Vị Thái hậu Thủy Vân này không phải nhân vật dễ chọc.
Hắn mơ hồ cảm giác được, vị này... Có lẽ cũng nhận được truyền thừa nào đó rất ghê gớm.
Ở thời đại Tân Võ, cường giả rất nhiều.
Thủy Vân quốc thịnh hệ thủy, có lẽ có người ở bên kia để lại truyền thừa nào đó cường đại, thậm chí, hắn còn nghi ngờ liệu có phải là vị am hiểu kiếm pháp kia không?
Lực lượng hệ thủy, nghe nói Trần gia Tân Võ khá am hiểu.
Họ Trần ở Tân Võ rất nhiều, có am hiểu kiếm pháp, am hiểu kiếm thuật dòng nước...
Nhưng lại có rất ít người có danh, nổi tiếng nhất dĩ nhiên là vị luôn đi theo Nhân Vương, cuối cùng trở thành Nhân Vương phi.
Nhưng hắn nghĩ mãi không ra, vị kia đã từng tới vùng Ngân Nguyệt rồi sao?
Nếu không phải hắn mơ hồ cảm giác được một chút kiếm ý trên người vị này, lại nghĩ tới kiếm pháp hệ Thủy thì hắn cũng không dám nghĩ tới phương diện kia.
Dĩ nhiên cũng không nhất định là người đó.
Trong thời đại Tân Võ, bên Ma võ, người am hiểu kiếm pháp Khê Lưu cũng không ít.
Tất cả đều chỉ đành chờ vị này thi triển, biểu lộ tài năng mới biết rõ được.
...
Đại Hoang và Thủy Vân vẫn tốt, đều coi áo bào đen như khách quý.
Nhưng lúc này, ở phương tây, trên một tòa thành lớn lơ lửng trên không.
Hiện giờ, trong thành, đại điện của Thần quốc.
Người mặc áo bào đen tới từ cổ thành lại không có địa vị cao.
Thậm chí còn không thèm giả vờ giả vịt.
Trên đại điện chỉ có một cô nương trẻ tuổi dáng vẻ đoan trang, nhưng lúc này lời nói lại như thần linh đang ngồi trên cao nhìn xuống, nhìn về phía áo bào đen, giọng nói không quá lạnh lùng, chỉ hơi lạnh nhạt: "Khi Thần quốc tới Thiên Tinh mà quốc chủ của ngươi không ra mặt nữa thì hợp tác sẽ chấm dứt! Lén lén lút lút coi như không phải Tân Võ! Năm đó cường giả Tân Võ diệt thần linh của ta, cường thế vô song bao nhiêu, bây giờ lại như một tên trộm, đúng là khiến người ta phải xấu hổ!"
Mấy lần áo bào đen muốn nói lại thôi, cô nương trẻ tuổi kia vẫn nhìn từ trên cao xuống, hơi thở dũng mãnh, đạm mạc nói: "Đừng lý do lý trấu! Chỉ là một phân thân mà dám nghĩ Thần quốc ta có thể bán mạng cho các ngươi, nghĩ dễ quá! Bây giờ thần linh của nước ta đang khôi phục, nếu được thiên ý coi trọng cho nắm giữ thiên đạo, dù các ngươi không tới thì Thần quốc ta cũng chắc chắn thống nhất thiên hạ! Nếu Tân Võ không có ai thì tàn quân Tân Võ cũng cùng tiêu vong luôn đi!"
Hơi thở áo bào đen hơi hỗn loạn, một lúc lâu sau mới nói: "Do thiên địa chưa khôi phục thôi, một khi khôi phục..."
"Không khôi phục cũng là do các ngươi không có năng lực!"
"..."
Áo bào đen bất lực, chỉ cảm thấy giao tiếp với người này quá bực.
Ở Thần quốc này Thần linh làm vua.
Năm đó Tân Võ từng diệt sát thần linh, nên giờ đám người này coi người cổ thành bọn họ như kẻ thù, nếu không phải cần hợp tác thì chắc mình vừa tới đã bị đối phương tiêu diệt rồi.
Mình phải tới Thần quốc làm sứ giả đúng là xui xẻo.
Một ngày này, đại quân tam quốc trùng trùng điệp điệp nối nhau, bắt đầu tới gần Thiên Tinh.
Ngân Nguyệt.
Ngân Thành.
Ngoài thành, tiếng hô giết vang lên, quân đội chiến đấu quy mô nhỏ vẫn đang kéo dài, hàng ngày đều có mấy chục ngàn đại quân chém giết lẫn nhau, không ngừng ngày nào, thây phơi khắp ruộng, tử thương trầm trọng.
Trước trận có đại tướng đấu tướng.
Đánh tới mức trời long đất lở, mấy ngày qua đã có tướng lĩnh chết.
Hai bên đều khống chế phạm vi chiến đấu ở mức độ nhất định, song vẫn tử thương không ít.
Nhưng rất rõ ràng, tác phong quân đội của hai phe đều tốt hơn trước kia rất nhiều, giờ khi xuất binh sẽ không loạn, sắp khai chiến cũng không sợ, dù là mấy triệu quân sĩ phổ thông cũng chọn lựa ra được nhóm tinh nhuệ, hợp thành lính mới khổ luyện một cuộc chiến trên chiến trường, chỉ có điều... tử thương vô cùng nặng nề.
Lựa ra 30,000 người đều là tinh nhuệ, đối phương chỉ điều động 10,000 người đã nhanh chóng đánh tan lính mới, đánh tới mức lính mới suýt nữa tan vỡ, kết quả trận chiến là ba phần tử trận, làm những người còn lại suýt nữa sợ choáng váng.
Cũng may lính mới được bổ sung nhanh chóng, lại cộng thêm mấy trăm Liệp Ma quân được chọn vào đảm nhiệm chức sĩ quan các cấp mới coi như ổn định được lính mới.