Chiến hạm bay đi, nó không trở về Ngân Nguyệt.
Lý Hạo mang theo đám người đi thẳng đến mỏ khoáng Thiên Tinh.
...
Thiên Tinh trấn...
Khoáng mạch tỏa ra năng lượng nồng đậm.
Lần này, Lý Hạo trực tiếp mang theo tất cả mọi người đến đây, cả mấy vạn quân sĩ cũng tiến vào di tích Thiên Tinh trấn.
Đây là lần đầu tiên những quân sĩ kia tiến vào loại di tích này, năng lượng nồng đậm khiến thân thể bọn họ dần dần thay đổi.
Lý Hạo lên tiếng: "Chư vị chiến đấu với Thần Quốc, công lao không thể bỏ qua, từ hôm nay, các vị có thể hấp thu năng lượng ba ngày không hạn chế tại khoáng mạch này, có thể mở ra bao nhiêu khiếu huyệt, đạt được thành tựu thế nào phụ thuộc vào bản thân các vị!"
Hấp thu không hạn chế ba ngày.
Nếu may mắn, có lẽ có thể mở ra mười mấy khiếu huyệt.
Bên ngoài thiếu thốn năng lượng, nhưng ở đây năng lượng gần như là vô cùng vô tận.
Lý Hạo dẫn đám người tiến về phía trước, đi sâu vào trong mỏ.
Giờ phút này, Lâm Hồng Ngọc hơi bồn chồn: "Đô đốc, ta đi lên xử lý sự vụ trong thành trước nhé?"
"Không cần, mặc kệ một ngày cũng không loạn được!"
Thân thể Lý Hạo vẫn đang không ngừng nứt ra, phải nhờ đến kiếm năng để duy trì, vậy mà thái độ của hắn vẫn rất bình tĩnh: "Đi theo ta!"
Dứt lời, hắn quay người nhìn Trương An: "Tiền bối, phiền ngươi tiếp Khương Ly chủ tế, ta đang không tiện chiêu đãi."
Trương An nao nao, gật đầu một cái.
Khương Ly hơi xấu hổ. Y vốn muốn dò xét tình huống, hiện giờ nhìn thấy Thiên Tinh khoáng mạch này, trong lòng cũng hơi dao động, đồng thời còn có chút hiếu kỳ, không biết đám người Lý Hạo đi vào làm gì.
Nhưng Lý Hạo đã mở lời, y đành ngượng ngùng mở miệng: "Không cần, Lý đô đốc đi chữa thương đi, ta về đây..."
"Không, Khương chủ tế rời đi như vậy chẳng phải là nói chúng ta đãi khách không chu đáo sao?"
Lý Hạo mỉm cười thâm sâu nhìn y.
Ngươi đi rồi, Đại Ly Vương không bị hạn chế, gã bỗng nhiên quay lại ra tay với Ngân Nguyệt quân thì làm sao bây giờ?
Nếu ngươi đã tới đây rồi thì cứ ở cùng chúng ta đi.
Khương Ly chần chờ, nhìn đám người hung thần ác sát kia.
Có lẽ vì không chiếm được gì từ trận chiến với Thần Quốc nên những người này đang rất phẫn nộ, nếu y nói ra lời nào đó khiến bọn họ phật lòng, có thể lửa giận của bọn họ sẽ đổ hết lên đầu y.
Y chỉ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Lý Hạo cười nói: "Vậy chúng ta đi chữa thương đây, sau khi khôi phục thương thế, ta sẽ đến tâm sự với Khương chủ tế."
Dứt lời, hắn dẫn đám người vào sâu trong khoáng mạch.
...
Sâu trong khoáng mạch có một cái ao lớn, hiện giờ trong đó vẫn còn không ít chất lỏng.
Cái ao này vốn dùng để uẩn dưỡng thân thể Thiên Vương.
Trước đó Lý Hạo chỉ dùng nó để chế tạo thân thể cho Vương thự trưởng, những người khác đều không động vào.
Lý Hạo nhìn đám người phía sau.
Những người đang ở đây có thể xem như toàn bộ dòng chính thời đại mới của Thiên Tinh đô đốc phủ.
Hiện tại ở đây có Triệu thự trưởng và các vị võ sư Ngân Nguyệt, trừ Hầu Tiêu Trần đang tọa trấn Ngân Nguyệt ra, các vị võ sư Ngân Nguyệt khác và cả mười mấy vị võ sư thế hệ trước đều có mặt ở đây, Lưu Long và vài vị võ sư Liệp Ma quân cũng ở trong đám người.
Bọn họ có khoảng hơn 40 người.
Bên cạnh còn có Diêu Tứ, Lâm Hồng Ngọc, Trần Trung Thiên, Càn Vô Lượng, Dương Sơn, Tần Liên, mấy người Đạo Kiếm và cường giả siêu năng mới bước vào Húc Quang cách đây không lâu.
Đám người Hách Liên Xuyên cũng ở đây. Bọn họ đi theo hắn từ khi còn ở Ngân Nguyệt, tới bây giờ cũng đã bước vào Húc Quang, tuy nhiên thực lực bọn họ có vẻ đang dần tụt lại phía sau.
Ngoài ra, còn có vài vị cổ cường giả, ví dụ như Vương thự trưởng, mấy vị đoàn trưởng Chiến Thiên Quân và Đế Vệ.
Tổng cộng lại là khoảng 100 người.
Đây chính là toàn bộ cường giả đỉnh cấp trên Húc Quang của Thiên Tinh đô đốc phủ.
Thực tế thì vẫn còn vài vị cường giả khác nhưng không tính là dòng chính.
Nhưng kể từ giờ phút này, những người có thể bước vào đây, dù là người cũ hay người mới, kể cả tên Hồ Thanh Phong chỉ biết nịnh bợ kia cũng được Lý Hạo đặt vào phạm vi dòng chính.
Nếu bảo võ sư Ngân Nguyệt lựa chọn thì bọn họ đương nhiên chỉ tính võ sư Ngân Nguyệt.
Nhưng Lý Hạo thì không quá mức để ý đến vấn đề này.
Số lượng người không nhiều, chừng trăm người thì có đáng là gì so với thế lực một phương?
Giờ phút này, một vài võ sư đã bắt đầu không chịu nổi, máu tươi ướt đẫm toàn thân, bọn họ đều nhìn về phía Lý Hạo, chờ đợi hắn lên tiếng.
Hôm nay, bọn họ không được lợi gì từ trận chiến kia, mà nói thực ra thì bọn họ là phe bị thua thiệt.
Tuy giết được hai vị Thần Linh của đối phương nhưng chẳng có ý nghĩa gì lớn, thân thể mọi người đều thương tổn nặng nề, còn đối phương thì có khả năng có thể khôi phục.
Thần Linh sinh ra từ đại đạo trong thiên địa, rất khó để giết được đối phương.
Đám người không đủ năng lực mẫn diệt đối phương, dù là Hỏa Thần bị Lý Hạo chém đôi thì vẫn có thể khôi phục lại.
Vậy nên, tính ra thì lần này phe Lý Hạo mới là bên chịu thiệt.
Đến giờ đám người vẫn chưa biết mục đích Lý Hạo tiến đánh Thần Quốc là gì.
Tất cả mọi người đều kìm nén cơn phẫn nộ và uể oải trong lòng!
Thiên Tinh đô đốc phủ đánh đâu thắng đó bao lâu này nhưng lần này lại thua thiệt lớn.
Bản thân Lý Hạo cũng bị thương cực kỳ nghiêm trọng.
Lý Hạo nhìn đám người, mở miệng nói: "Trận chiến này... Vấn đề mấu chốt của chúng ta là không có nhiều cường giả chiến lực cấp bậc cao, cũng quá mức ỷ lại Tân Võ."
Trong đám người, Vương thự trưởng hơi xấu hổ.
Lý Hạo nói tiếp: "Lần nào chúng ta cũng treo chữ “tự cường” ở ngoài miệng mà lại gửi hết hi vọng vào cường giả Tân Võ, đó vốn là một ý nghĩ sai lầm... Nhưng trước kia đối thủ của chúng ta không quá mạnh nên mọi người không cảm nhận được điều đó. Kể cả Đại Ly, thần vệ và tư tế thần điện của bọn họ cũng đều là người hiện đại, không chênh lệch nhiều với chúng ta, vì thế nên chúng ta chiếm được thượng phong, nhưng lần này chúng ta bị áp chế, bởi vì Thần Linh là tồn tại đặc thù từ xa xưa, còn có thể hiện thân sau khi thời đại này khôi phục."
Lý Hạo thổn thức: "Thua một trận không quá thảm hại cũng không sao. Chỉ là ta hơi... thất vọng một chút mà thôi."
Lý Hạo nở nụ cười: "Nhưng điều này là rất bình thường, không có võ sư bất bại. Từ lúc ở Ngân Nguyệt cho tới bây giờ, ta vẫn luôn thắng, thua một trận nhỏ cũng rất tốt, đây là một trải nghiệm tạo cho ta cảm giác rất đặc biệt."