Chương 174: Một Đám Quỷ Nghèo
Nghe thấy câu hỏi của Liễu Diễm, Lưu Long bình tĩnh gạt đi: "Không cần thiết quan tâm chuyện này! Mục đích của chúng ta cũng không phải phụ trách phân bộ Tuần Dạ Nhân, một khi phân bộ Tuần Dạ Nhân được thành lập cũng có nghĩa nơi đây đã trở thành trọng địa cần được bảo vệ. Vả lại, nếu như bên trên thành lập phân bộ lại để cho người khác tới chấp chưởng chức vụ Tuần Thành Sứ, vậy thì ít nhất cũng phải phân người ở cấp độ Nguyệt Minh Mãn Nguyệt! Đây là chuyện tốt chứ không phải chuyện xấu!"
Cả đám như có điều suy nghĩ, bất quá đã không còn hào hứng như ban đầu.
Trừ khi có thể xác nhận Lưu Long trở thành bộ trưởng của phân bộ này, đó mới đáng để kích động, hưng phấn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Liễu Diễm đột nhiên sáng lên, mở miệng nói: "Không bằng mời Viên giáo sư tham gia cùng chúng ta, có ông ấy, Tuần Thành Sứ của phân bộ nhất định sẽ không lọt vào tay người khác."
Lưu Long nhìn nàng, thật lâu sau mới than thở: "Ngươi cho rằng có thể sao?"
Nghĩ gì vậy?
Hơn nữa, với tính cách của Viên Thạc, nếu ông ấy thực sự tới đây thì cũng sẽ không thích quản chủ sự, nói không chừng với bản tính hung hăng ấy còn có thể mang lại một số phiền phức, quên đi thôi, Lưu Long thà bên trên an bài một vị cường giả Nguyệt Minh mạnh mẽ tới còn hơn.
Lưu Long quay sang nhìn Lý Hạo, quan tâm hỏi thăm: "Tối hôm qua ngươi hấp thu năng lượng thần bí phải không?"
Lý Hạo gật đầu.
"Cảm thấy thế nào? Có thấy khoá siêu năng nới lỏng không?"
Lý Hạo lắc đầu, "Chưa, vẫn như cũ thôi!"
Nghe vậy, Lưu Long thoáng cau mày.
Tuy rằng tâm tư của ông có chút dao động vì sự xuất hiện của Viên Thạc, nhưng đó là bởi vì ông tự biết mình khó có thể tấn cấp Siêu Năng Giả, cũng không thể bước vào lĩnh vực đó trong một thời gian ngắn, cho nên mới muốn tiếp tục đi theo võ đạo.
Nhưng Lý Hạo vẫn còn trẻ, huống hồ bây giờ đang là thời cơ tốt nhất của hắn.
Nếu lúc này Lý Hạo vẫn chưa thể bước vào siêu năng, một khi hắn tiếp tục cường hóa thân thể nhiều hơn nữa thì trong tương lai, việc chạm tới lĩnh vực đó sẽ càng thêm khó khăn.
"Được rồi, không vội!"
Lưu Long không tiếp tục chủ đề này, đây là chuyện không thể nóng lòng, có người không vào được là bởi vì không gặp được năng lượng thần bí phù hợp, một mực không có cách nào tiến cấp, trường hợp như vậy cũng không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn chờ đợi!
Có lẽ tới thời điểm thích hợp, Lý Hạo sẽ dễ dàng một bước trở thành Siêu Năng Giả.
Sáu thành viên của tiểu đội hiện đã có không ít thu hoạch, chờ khi vết thương của mọi người được chữa lành, dù không ai tấn cấp siêu năng thì thực lực cũng đã tăng lên một mảng, nếu sắp tới lại phái xuống mấy vị Tuần Dạ Nhân thì lực lượng phòng thủ ở Ngân Thành sẽ mạnh hơn nữa.
Nhưng hiện giờ nỗi bận tâm của Lý Hạo không nằm ở chuyện tấn cấp, hắn có chút ngượng ngùng nói: "Lão đại, ta vẫn đang là tuần kiểm cấp ba, quyết định bổ nhiệm tuần kiểm cấp hai còn chưa xuống tới, nhưng trận chiến rồi ta cũng được coi là lập công đúng không? Nếu vậy thì ta có thể nhân tiện thăng lên tuần kiểm cấp một luôn được không? "
"..."
Yên lặng!
Lưu Long ngây ngẩn, ta và mọi người nói rã họng nãy giờ, vậy mà thứ tiểu tử ngươi quan tâm lại là chuyện này?
Má nó!
Nói thật, Lưu Long sớm đã quên béng chuyện thăng cấp của hắn.
"Ngươi…"
Lưu Long ho khù khụ, hồi lâu sau mới nói: "Được thôi, trở về sẽ làm bảng báo cáo cho ngươi, lần này ngươi lập công, không nói đến Tuần Sát Sứ thì tuần kiểm cấp một là trăm phần trăm, đây không phải là vấn đề."
Lý Hạo lộ ra dáng vẻ tươi cười: "Vậy thì tiền lương cũng sẽ lên tới hàng vạn, đúng không?"
Lưu Long không khỏi muốn mắng người, "Đúng là không có tiền đồ. Ngày hôm qua ngươi vừa được cấp phát 32 khối năng lượng thần bí, so ra thì phải tới mấy nghìn vạn! Vậy mà ngươi còn bận tâm số tiền lẻ kia sao?"
Tiểu tử này, có đôi khi thiển cận tới mức khiến người ta phát bực.
Lý Hạo thở dài, thành thật tâm sự: "Lão đại, năng lượng thần bí không thể bán được, ta cũng không dám bán. Có điều không có tiền thì đúng là nửa bước cũng khó đi. Tối hôm qua ta làm vỡ gạch lát nền nhà lão sư, lão sư bắt ta phải sửa lại, sáng nay ta đi hỏi rồi, nếu đổi hết thì phải tốn hơn trăm ngàn, ta lấy đâu ra tiền để trả?"
"..."
Lưu Long câm nín, Viên Thạc bị gì thế?
Ngươi bắt đồ đệ đi đổi gạch lát nền cho ngươi?
Lưu Long không nói nên lời, mà lúc này Lý Hạo lại xán tới gần, tươi cười mở miệng: "Lão đại, trước tiên cho ta mượn một ít tiền được không?"
"Ừm?" Lưu Long sửng sốt một hồi, có chút xấu hổ: "Ta cũng không có!"
Làm sao có thể?
Lý Hạo lẳng lặng nhìn ông ta, quả là keo kiệt mà, mượn chút tiền thôi cũng không cho!
Dù sao thì cũng là Tuần Sát Sứ, tiền lương nghe nói cao lắm. Gì mà không có nổi trăm ngàn chứ?
Lưu Long không định giải thích, nhưng quả thật ông ta không có. Mỗi tháng, ông ta còn chưa kịp sờ vào tiền lương thì mấy con số này đã chạy hết qua chỗ người khác. Không phải ai cũng biết, bấy lâu tiền lương của Lưu Long luôn được dùng để trao cho gia đình của những huynh đệ đã tử trận kia.
Những người khác trong tiểu đội thực ra cũng gần giống vậy, đối với tiền dục vọng không lớn. Tiểu đội săn quỷ đã tử trận 20 người, dù sao năng lượng thần bí cũng không thể phân cho gia đình của bọn họ, vì vậy chỉ có thể dùng tiền để bù đắp.
Hầu như bọn họ ăn uống đi lại đều dùng của công, quần áo cũng đều mặc đồng phục tuần kiểm, cho nên không có mấy việc cần dùng đến tiền.
Thấy vậy, Lý Hạo đành phải từ bỏ ý định vay mượn.
Một đám quỷ nghèo!
Mặc dù mỗi người đều được phân không ít năng lượng thần bí, nhưng chính mình dùng đều ngại ít, đâu ra dư mà bán? Bình thường không cần lo tới ăn uống, nên lại càng không quan tâm đến việc trên người có tiền hay không!