Chương 175: Tảo Mộ
Lý Hạo nói sang chuyện khác: "Lão đại, tối hôm qua ta có tới hỏi lão sư, Phá Bách võ sư tiến vào cấp Đấu Thiên như thế nào? Lão sư của ta cũng không giấu diếm, ông ấy còn nói qua về tình huống của ngươi một lần, nói ngươi là Phá Bách viên mãn giả! Thực lực đã đạt tới nhưng chưa tiếp xúc được với thần ý, cho nên chưa thực sự tính là Phá Bách viên mãn."
Lưu Long lập tức hứng thú, những người khác cũng vểnh tai lên nghe.
Liễu Diễm chỉ vừa mới bước vào Phá Bách, nhưng vẫn rất quan tâm đến chuyện này. Dù sao thì cơ hội chạm đến lĩnh vực siêu năng của bọn họ vẫn còn quá mông lung, cho nên nếu biết được một số bí mật của Đấu Thiên thì tính ra cũng là một thu hoạch khổng lồ.
Lý Hạo nói tiếp: "Ý của lão sư là, chủ yếu do lão đại không hiểu rõ bản chất của Cửu Đoán Kình. Lúc trước để cảm ngộ thần ý bên trong Ngũ Cầm Thuật, ông ấy đã chủ động tới núi sâu rừng già ở lại vài tháng, làm bạn với hổ báo, ngày ngày tỉ mỉ quan sát để chuyên tâm lĩnh hội thứ này."
"Cụ thể, lão sư nói rằng mỗi người đều có sự khác biệt, bí thuật cũng khác nhau, cho nên mấu chốt là phải hiểu bản chất cốt lõi của bí thuật! Bản chất cốt lõi của Ngũ Cầm Thuật nằm ở chỗ khi ngũ cầm đi săn hoặc bị đuổi giết trong môi trường tự nhiên, mà Cửu Đoán Kình... Cái này lão sư chưa luyện nên không thể nói rõ được, nhưng ông nói, lão đại không lĩnh ngộ được thì vĩnh viễn đừng mong bước vào Đấu Thiên!"
Lưu Long chìm trong suy nghĩ.
Thần ý!
Thế!
Ông ta biết những thuật ngữ này, nhưng thực sự không biết làm thế nào để lĩnh ngộ nó. Đoán chừng ngay cả cha ông cũng không rõ, bởi vì tới tận lúc chết, cha ông cũng chưa bao giờ nói rõ cho ông biết, vả lại nếu minh bạch thần ý và bản chất của công pháp tu luyện thì có lẽ cha ông đã sớm tiến thêm một bước, không tới nỗi bại dưới tay Viên Thạc.
Bản chất của Cửu Đoán Kình ư?
Lưu Long suy nghĩ một chút, tuy hiện tại cũng không có manh mối gì nhưng ít nhất cũng biết một hai về con đường phía trước.
Lưu Long mỉm cười, hỏi thẳng Lý Hạo: "Lão sư ngươi bảo ngươi nói với ta à?"
"Không phải."
Lý Hạo thành thật đáp: "Lão sư biết thừa nếu là chuyện có liên quan đến lão đại, chắc chắn ta sẽ nói lại cho ngươi nghe."
"Ha ha ha!"
Lưu Long bật cười, có vẻ tâm tình rất tốt.
Cười một trận, ông ta xua tay nói: "Được rồi, xem như ta thiếu nợ ngươi một món ân tình, tính cho ngươi thôi, về phần Viên Thạc... Ta không quan tâm đến lão."
"Mấy ngày này Viên Thạc đang thanh trừng một nhóm Siêu Năng Giả, chúng ta thanh nhàn, mọi người nên tranh thủ hấp thu năng lượng thần bí rồi tu luyện đi, nếu không có chuyện gì làm thì có thể đến đội chấp pháp hỗ trợ một số nhiệm vụ."
Dứt lời, ông ta lại nhìn về phía Lý Hạo, "Ngươi tu luyện Cửu Đoán Kình, có gì không hiểu cũng có thể hỏi ta. Bất quá ngươi chủ tu Ngũ Cầm Tân Thư, phải phân rõ nặng nhẹ, tính ra thì Cửu Đoán Kình có chút tổn hại sức khoẻ, không bằng được Ngũ Cầm Tân Thư".
Lưu Long hiểu rõ về gia truyền chi pháp của mình hơn ai hết, hại người hại mình, Lý Hạo nếu luyện thành thì tốt, không luyện được thì bỏ qua cũng không sao.
Nói đến đây, nghĩ tới một chuyện, Lưu Long liền mở miệng hỏi: "Hắc Báo đâu?"
Hôm nay không nhìn thấy, ông có hơi nhớ nó một chút.
Lý Hạo đáp: "Ở chỗ lão sư."
Tên kia đã học trộm Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, cũng hấp thu không ít sức mạnh từ huyết ảnh, bây giờ có vẻ như đang trong thời kỳ biến hình, lão sư đã giữ lại để quan sát. Về phần là dạy dỗ hay là “hành hạ” thì Lý Hạo không để tâm. Tối về không nghe Hắc Báo cáo trạng là được.
Lưu Long khẽ gật đầu, không hỏi gì thêm, Hắc Báo đang ở chỗ Viên Thạc thì ông cũng không tiện đòi.
Thấy Lưu Long chuẩn bị rời đi, Lý Hạo bèn nói: "Lão đại, ta ra ngoài đi dạo một lát."
"Lúc này?"
"Ừm, ta muốn đến thăm mộ của Tiểu Viễn."
"Ồ!"
Lưu Long nghe vậy liền gật đầu: "Đi đi, gần nhất không trong đội cũng không bận rộn chuyện gì. Lão sư ngươi và Hách bộ trưởng còn đang ở đây, không lo nguy hiểm, nhưng đừng đi ra khỏi thành, cẩn thận gặp phải người của Hồng Nguyệt."
Ông ta dặn dò xong liền rời đi trước.
Ngay sau khi Lưu Long rời đi, Liễu Diễm liền xán lại gần, "Tiểu Hạo Hạo, ngươi có muốn tỷ tỷ đi cùng không?"
"Không cần, ta tự mình đi thăm y là được."
Bởi vì là tảo mộ nên Liễu Diễm cũng không nhì nhằng.
Đợi Lý Hạo rời khỏi tầng hầm, ánh mắt Liễu Diễm liền trở nên dị dạng. Vừa nãy khi nàng khoác vai hắn liền nhận ra có điểm khác thường.
Tốc độ máu chảy cực kỳ nhanh!
Ban đầu nàng còn nghĩ là do mình dán lên người Lý Hạo nên tim hắn đập nhanh hơn, tốc độ máu chảy cũng tăng tốc.
Nhưng cẩn thận quan sát một lúc thì rõ ràng không phải vậy.
Chính là giữ tốc độ máu chảy như này mọi lúc!
"Máu chảy nhanh như vậy..."
Nàng liếc nhìn về phía Lý Hạo đã rời đi, đột nhiên bật cười.
Tiểu tử này, sẽ không lại tiến bộ nữa đấy chứ?
Có tiến bộ mà hắn lại không nhắc tới, xem ra là muốn âm thầm chuẩn bị hố người nữa rồi.
Gia hỏa xấu xa!
Sau đó lại nghĩ đến chính mình, đêm hôm qua khi vừa bước vào Phá Bách... Thật ra nàng không vui lắm, bởi vì bước vào Phá Bách thì đồng nghĩa với việc rất khó để trở thành Siêu Năng Giả, khoảnh khắc đó nàng suýt đã khóc rống lên.
Cuối cùng vẫn phải mất cả đêm để điều chỉnh lại tâm lý của mình, sáng nay vào mới tươi tỉnh mà thông báo vui vẻ với mọi người được.
Giờ phút này lại nghĩ tới Lý Hạo, trong lòng nàng không khỏi thở dài một tiếng, hy vọng hắn đừng trầm mê võ đạo quá, nói gì thì nói, nàng vẫn thấy võ đạo không có tương lai. Nghĩ đến Tuần Dạ Nhân, nghĩ đến những người trẻ tuổi đã có thể bước vào Nguyệt Minh, trong lòng Liễu Diễm vẫn có một chút đố kỵ xen lẫn hâm mộ.
Nàng thật tâm mong Lý Hạo có thể nhanh chóng trở thành Siêu Năng Giả thay vì tiến bộ hơn nữa trong con đường võ đạo.
"Tảo mộ ư..."
Lý Hạo đã đi gặp cố nhân, có lẽ chính mình cũng nên đi xem người kia một chút.
Đã lâu không đi tảo mộ!
Hiện tại nàng đã bước vào Phá Bách, hy vọng tiến cấp Siêu Năng Giả tan vỡ, có lẽ vẫn nên đi gặp y một lần thì hơn.