Chương 176: Phẫn Nộ
Trong thành.
Lý Hạo mặc đồng phục tuần kiểm bước xuống phố.
Đi ngang qua thánh đường đổ nát, hắn nhìn kỹ hơn vào bên trong liền thấy một đạp huyết ảnh đang lơ lửng giữa không trung, bất động như thể đã chết.
Không ai có thể nhìn thấy bọn chúng tồn tại.
Không chỉ một!
Bên cạnh thánh đường có tới ba Siêu Năng Giả đã chết, mà Lý Hạo chỉ nhìn thấy được hai đạo huyết ảnh, không biết cái thứ ba vốn từ đầu đã không có hay là bị người nào xử lý mất rồi.
"Ngoại trừ ta thì những người khác cũng có thể giết được huyết ảnh sao?"
Lý Hạo không biết, nhưng hắn biết cho dù chủ nhân chết đi thì huyết ảnh vẫn sẽ tồn tại, thế này là đủ rồi.
"Tổ chức Hồng Nguyệt... Huyết mạch… Huyết ảnh..."
Tổ chức này đã được Lý Hạo ghim sâu vào trong đầu.
Một đám xấu xa!
Những kẻ xấu nên bị trừng phạt, bị diệt môn, nghiền xương thành tro... Tất cả những điều này hắn sẽ nhớ kỹ.
Sau khi xác nhận sự tồn tại của huyết ảnh, hắn cũng không vội xử lý.
Làm như không thấy, Lý Hạo trầm mặc đi qua, trực tiếp đi thẳng về phía khuôn viên khu mộ.
Nơi Trương Viễn an nghỉ không ở ngoại thành mà là ở ngay bên trong thành.
Từ thánh đường đi thẳng lên một đoạn sẽ tới một khu nghĩa trang công cộng, gần đó còn có vài nhà máy.
. . .
Đi bộ hơn nửa tiếng, Lý Hạo mới tới nơi.
Nghĩa trang công cộng này nằm trên một ngọn đồi nhỏ.
Trương Viễn được chôn cất tại đây, y chết vì bị huyết ảnh thiêu đốt, xương cốt gần như không còn lại gì, cho nên thậm chí chẳng cần hỏa táng.
Giữa sườn núi.
Một ngôi mộ trông vẫn còn mới đứng lặng ở một góc.
Lý Hạo đã không đến đây vài tháng, lần cuối cùng đến là vào dịp Tết.
Vừa bước tới trước mộ, ánh mắt Lý Hạo khẽ xẹt qua, trước bia mộ lại có đặt một bó hoa, tuy rằng đã có chút héo rũ, hơn nữa còn bị cơn mưa đêm trước làm cho tan tác, nhưng Lý Hạo chắc chắn rằng bó hoa này chỉ mới được đặt ở đây cách đó không lâu.
Người nhà Tiểu Viễn đã sớm đi trước, sau khi y qua đời thì chính Lý Hạo đã tự bỏ tiền túi ra mua một mảnh đất cho y an nghỉ, Tiểu Viễn không có lấy một người thân nên tang lễ cũng không được tổ chức.
Vậy thì ai sẽ đến thăm mộ y?
Lý Hạo nhìn quanh một vòng cũng không thấy cụm ánh sáng nào, khẳng định gần đây không có Siêu Năng Giả, lúc này Lý Hạo mới đi về phía trước.
Hắn lặng lẽ nhìn những bông hoa trước bia mộ mà chìm vào trong vô vàn suy nghĩ.
Trên bia đá, gương mặt trong bức ảnh đen trắng của Tiểu Viễn hãy còn rất trẻ trung, giống như đang cười với người nào đó, Lý Hạo yên lặng ngắm nhìn, một lúc lâu sau mới chậm rãi cất tiếng: "Tiểu Viễn, lúc trước ngươi bảo ta chạy, nhưng ta vẫn muốn ở lại đối mặt, tạm thời coi như đã thắng được kẻ địch một lần. Lão sư của ta đã giết một kẻ rất mạnh trong tổ chức đó, cũng giết rất nhiều Siêu Năng Giả khác!"
"Không biết lần sau bọn hắn có tới nữa không, ta cũng không biết thứ giết chết ngươi năm ngoái đã bị xử lý hay chưa, vốn ta muốn dùng đầu của bọn chúng để tế điện ngươi, nhưng thật không may, thi thể của kẻ địch đều bị gom đi mất rồi."
Lý Hạo ngồi xuống trước mộ, cảm khái vài câu rồi lại mỉm cười: "Nhưng mà hiện tại ta cũng đã bắt đầu tiến vào chiến trận này, ta đang cố gắng hướng tới lĩnh vực siêu năng, chờ khi ta trở thành Siêu Năng Giả, có lẽ... Ta có thể thực sự báo thù cho ngươi! Ta chỉ biết thủ lĩnh của tổ chức đó gọi là Ánh Hồng Nguyệt, nhưng lại không biết đến cùng là ai đã hạ thủ, là ai đã giết ngươi, nhưng ngươi yên tâm, nếu ta tiêu diệt được toàn bộ tổ chức Hồng Nguyệt này thì chắc chắn sẽ báo được mối thù của ngươi."
Nói xong lời này thì Lý Hạo không nói nữa.
Hắn ngồi cạnh bia mộ nhìn xuống núi, thỉnh thoảng lại ngắt vài cọng cỏ dại xung quanh, trong lòng hơi mất tập trung.
Hắn không quan tâm đến những bông hoa kia.
Cũng không để ý là ai đã tặng nó.
Dù là kẻ thù hay người thân cũng vậy, thậm chí chính là kẻ đã giết Trương Viễn rồi áy náy không đành lòng nên đem hoa đến thăm mộ y cũng thế...
Điều đó không quan trọng!
Lý Hạo cũng không muốn truy tra đến cùng.
Ngồi ở đây một lúc, Lý Hạo lại tiếp tục đi lên núi, đây là khu mộ của Trương Viễn, khu mộ của cha mẹ hắn cũng ở đây nhưng cao hơn một chút.
Cha mẹ Lý Hạo qua đời trong một vụ tai nạn xe, cho dù đó có phải là tai nạn khách quan hay không thì cũng không còn quan trọng nữa.
Phải cũng tốt mà không phải cũng tốt, món nợ này Lý Hạo đều ghi lên đầu Hồng Nguyệt.
Đó là một vụ tai nạn ngoài ý muốn, vậy thì Hồng Nguyệt cũng đáng chết.
Nếu đã không phải là một vụ tai nạn, vậy thì Hồng Nguyệt càng nên chết đi.
Con người sống trên đời này đều nên có một mục tiêu, như vậy mới có động lực.
Cha mẹ đã đi trước rồi, bằng hữu tốt nhất cũng đã bỏ hắn, tuy rằng lão sư đối xử với Lý Hạo rất tốt, nhưng lão sư... Dù sao cũng không phải là cha mẹ.
Đôi khi Lý Hạo cũng sẽ thấy bối rối, cũng sẽ mất đi phương hướng tiến lên phía trước.
Được ngày nào hay ngày đó!
Nếu như không phải hắn nhìn thấy huyết ảnh, nếu không phải sự uy hiếp của huyết ảnh vẫn còn đó, thì có khi khoảnh khắc Trương Viễn ngã xuống, hắn đã hệt như những kẻ vật vờ khác trong xã hội, không có gì để mong đợi về cuộc sống, sống buông thả không một mục tiêu...
Nhưng bây giờ thì khác, Hồng Nguyệt đã cho hắn một sự chấp niệm để sống!
Lắm lúc Lý Hạo còn nghĩ, Hồng Nguyệt càng mạnh thì càng tốt, nếu quá yếu thì sẽ dễ dàng bị lão sư tiêu diệt... Đây không phải là khiến hắn mất đi động lực, mất đi tinh thần chiến đấu sao?
Nếu không có Hồng Nguyệt, có lẽ Lý Hạo thậm chí còn không muốn tiếp xúc với Siêu Năng Giả.
Trên đỉnh núi có không ít bia mộ.
Lý Hạo quen lối đi thẳng tới một phương hướng, trong một góc núi có một bia mộ đôi khá lớn, phía trên bia đá có treo một tấm ảnh chụp chung của hai người, bọn họ đều mỉm cười rất vui vẻ. Đây là tấm hình mà cha mẹ hắn rất yêu thích, được chụp trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười của Lý Hạo.
Lý Hạo đã tự cắt phần ảnh có gương mặt của mình xuống, nếu cha mẹ hắn còn sống thì có lẽ cũng không hi vọng dùng tấm ảnh này làm di ảnh.
Lý Hạo không ngồi xuống mà cứ đứng như vậy nhìn bức ảnh trước mặt, nhìn nụ cười rạng rỡ của cha mẹ mình, nhất thời không biết nên nói gì.
Ánh mắt hắn dần dần thay đổi.
Một hồi phẫn nộ, một hồi điên cuồng, rất lâu sau mới bình tĩnh trở lại.
Ánh mắt phức tạp như vậy vốn không nên xuất hiện trong mắt hắn.
Thế nhưng tâm tình hắn vào lúc này quả thật vô cùng bức bối, ánh mắt biểu lộ cảm xúc của con người, nếu đã không cố ý che giấu thì gần như ánh mắt chẳng thể nói dối được.
Lý Hạo cứ thế duy trì dáng vẻ bất động.
Dưới chân núi, hắn còn cùng Trương Viễn nói chuyện phiếm vài câu, mà ở đây... Lý Hạo không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm bức ảnh, hồi lâu sau, hắn đột nhiên bước tới, phẫn nộ tung ra một chưởng thẳng về phía bia đá, tấm ảnh trên đó trực tiếp bị phá hủy!
Nếu có những người khác xung quanh chỉ sợ sẽ không thể nào tin được!
Nhưng mà lúc này Lý Hạo lại nở nụ cười, nụ cười có chút kỳ quái.
Hắn nhìn lướt qua mộ phần một thoáng, rồi lại nhìn quanh bốn phía, sau đó cất bước rời đi.