Hiện giờ đã có thêm không ít cường giả cấp độ Nhật Nguyệt, lực lượng phe Lý Hạo đã mạnh mẽ hơn trước đó rất nhiều.
Giờ phút này, Triệu thự trưởng mở miệng: "Lần này, bên phía Thần Quốc có Thần Tiên Tri và Nguyệt Thần đều bị thương không nhẹ, trong khoảng thời gian ngắn sắp tới chắc sẽ không dám tiếp tục tiến thêm. Nhưng ba nước Đại Ly, Đại Hoang và Thủy Vân chưa chắc sẽ từ bỏ!"
Triệu thự trưởng trầm giọng: "Trong trận chiến với Thần Quốc, mặc dù chúng ta triển lộ chiến lực mạnh mẽ nhưng không thể đánh bại được Thần Quốc, đám người kia sẽ cảm thấy chúng ta không quá mạnh!"
Có lẽ bọn họ đều biết hai phe đều cường đại, nhưng Lý Hạo không đánh chiếm được Thần Quốc thì sự kiêng kị với hắn trong lòng bọn họ sẽ biến mất.
Bọn họ sẽ cảm thấy Lý Hạo kiêng kị Thần Quốc, không dám tùy tiện xuất binh với bọn họ.
Nam Quyền bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng: "Quan tâm làm gì, cho bọn họ đánh tới đi! Lần này, nếu những người kia không bỗng nhiên phản bội thì sao chúng ta thua được, lúc ấy Lý Hạo đã áp chế nữ vương Thần Quốc, tất cả là tại đám khốn kiếp kia phản bội mới khiến tình hình nghịch chuyển!"
Hắn vẫn nhớ mãi chuyện lúc trước, trong lòng rất khó chịu!
Lúc ấy đám dân chúng kia vốn đang gia trì cho Lý Hạo, khi ấy Lý Hạo đã chế ngự được nữ vương Thần Quốc, nếu không phải tại bọn họ thần phục Thần Linh, không còn tín nhiệm Lý Hạo như trước thì phe Lý Hạo đã chẳng thất bại trong gang tấc!
Hắn vẫn đang rất tức giận bất bình!
Triệu thự trưởng thở dài: "Đừng nói vậy! Thiên Tinh đô đốc phủ thành lập chưa lâu, tuy công bố phương thức tu luyện Võ Đạo nhưng cũng không thể khiến tất cả mọi người hoàn toàn tín nhiệm ngươi trong thời gian ngắn như vậy! Lòng tin cần được bồi đắp từng chút một..."
Việc này cũng khiến ông rất đau đầu.
Ông biết rằng tuy có vài người ở đây không nói ra nhưng trong lòng cũng đều nhớ kỹ, cảm thấy lần này không thành công là do dân chúng không ủng hộ.
Nhưng ông là thủ lĩnh tọa trấn một phương mấy chục năm, ông hiểu rằng ở giai đoạn hiện tại gần như không có khả năng khiến mọi người hoàn toàn dựa vào Lý Hạo.
Đã được bao lâu rồi?
Chỉ là công bố Võ Đạo, cho chút ân huệ nhỏ mà đòi người ta coi ngươi như thần ư?
Lâm Hồng Ngọc cũng gật đầu: "Triệu thự trưởng nói không sai, chuyện gì cũng cần hoàn thiện từng chút một, nhất là ở ba đại lục khác, bọn họ không hiểu rõ đô đốc là chuyện rất bình thường! Dù là Trung Bộ thì cũng phải mở ra các loại học viện, hoàn thành xoá nạn mù chữ thì mới thành lập được sự tín nhiệm cơ bản!
Đây là một công trình rất lớn, dù chúng ta đẩy nhanh tiến độ thì cũng phải mất đến 1 – 2 năm!"
Nàng nói tiếp: "May làbây giờ có màn trời, chúng ta nên tiếp tục mở rộng, tốt nhất là tạo điều kiện để mỗi nhà đều có, sau đó phổ cập thông tin cho dân chúng, như vậy mới khiến hình tượng của đô đốc đi sâu vào lòng người!"
Nam Quyền lầu bầu: "Quá phiền toái! Mấy năm thì chiến tranh cũng đánh xong rồi!"
Lâm Hồng Ngọc im lặng, Triệu thự trưởng bật cười: "Đừng vội, không được gia trì cũng chẳng sao! Đô đốc vẫn có thể tự mình trở nên cường đại, đâu nhất định phải được thứ như đại đạo Nhân Hoàng này gia trì! Nhưng đây là chính sách ban ơn cho dân chúng, việc nên làm vẫn phải làm, làm rồi thì mọi người mới phát triển được, không cần dựa vào phủ đô đốc nữa mà có thể tự cứu lấy mình."
Hồng Nhất Đường gật đầu: "Đúng vậy, được lực lượng dân chúng gia trì vốn là niềm vui ngoài ý muốn, nếu cứ nhắm đến điều này thì chúng ta đã sai từ bản chất rồi... Ta tin rằng mục tiêu ban đầu của mọi người đều không là thứ này, đó chỉ là thành quả ngoài ý muốn mà đô đốc phát hiện ra thôi, có thì tốt, không có cũng đừng thất vọng."
Cả ông và Lâm Hồng Ngọc và Triệu thự trưởng đều đang khuyên nhủ, hi vọng Lý Hạo sẽ không cảm thấy mọi việc làm của bọn họ trước đó là sai lầm.
Giờ phút này, đến một kẻ mờ nhạt như Càn Vô Lượng cũng dè dặt lên tiếng: "Ta xin phép nói một câu, kết này có thể là do đô đốc không trắng trợn tuyên dương bản thân! Ta cảm thấy nên xuất bản một quyển “Trích lời đô đốc” hoặc là thứ gì đó tương tự, biến nó thành tài liệu giảng dạy cơ bản, thậm chí là sách giáo khoa để xoá nạn mù chữ! Con người có tâm lý đi theo số đông, nếu luôn học tập theo đô đốc thì chẳng mấy chốc sẽ tiếp nhận sự lãnh đạo của ngài từ tận tâm can..."
Hắn nói xong, có người khịt mũi coi thường, có người cảm thấy không tệ.
Đúng thế! Ngươi không tuyên dương chính mình, không tuyên truyền bản thân thì mọi người có thể chủ động tìm hiểu về ngươi không? Có tín nhiệm, thậm chí thờ phụng ngươi không?
Lý Hạo ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: "Thôi, giống như Nguyệt Thần nói đấy, bản thân ngươi không tin Thần Linh, hi vọng đánh vỡ thần trong lòng dân chúng thì tạo ra thần làm gì? Khiến dân chúng tín nhiệm ta, coi ta là thần vốn là một việc sai trái rồi!"
Lý Hạo cười nói: "Từ trước tới nay, thần không phải là thứ được tạo nên! Chúng ta có thể không có thần nhưng vẫn nên giữ tín ngưỡng tinh thần... Trước đây ta rất thích một quyển sách tên là Ngân Nguyệt Anh Hùng Phổ! Từ xưa đến nay, những nhân vật này mới là thứ mọi người theo đuổi và ưa thích, được xem là anh hùng để sùng bái nhưng không được coi là Thần Linh, đó mới là điều chúng ta cần."
Trong lòng mọi người hơi chấn động.
Lý Hạo lại nói: "Nếu đánh bại bốn nước kia, ta sẽ làm lại Anh Hùng Phổ, phổ biến khắp thiên hạ, đây mới là dương danh lập vạn!"
Lý Hạo nở nụ cười: "Từ nay về sau, thiên hạ sẽ lưu truyền truyền thuyết về chúng ta, thời đại lịch Tinh Nguyên, chư hùng Ngân Nguyệt đánh bại quân địch, giải phóng khắp thiên hạ, năm đó có 36 vị anh hùng, 72 vị hào kiệt... Đó mới là thanh danh mà người giang hồ chúng ta nên theo đuổi!"
Hắn nở nụ cười.
Dám người khẽ giật mình, đánh giá xung quanh một chút, sau đó bọn họ lại ngây ra.
Nơi đây vừa vặn có hơn 100 người.
36 vị anh hùng, 72 vị hào kiệt?
Là chúng ta sao?
Lý Hạo vừa cười vừa nói: "Đến vạn năm sau cũng có thể lưu danh, chờ Thần Văn Đạo của ta đại thành, ta sẽ đúc một bản Thần Văn Đại Đạo Thư như Trương tiền bối, ghi chép lại tục danh của mọi người, sau đó đặt nó vào trong Hạo Tinh giới, như vậy mới là hoàn mỹ!"
Lý Hạo bật cười: “Vô số năm tháng về sau, có thể sẽ có người phát hiện ra Hạo Tinh giới, tu luyện Hạo Tinh đại đạo, tên và danh hào của chúng ta sẽ được lưu lại trong đại đạo vũ trụ, được những người đó khai quật... Có lẽ chúng ta sẽ còn nổi danh hơn cả Nhân Vương Tân Võ!" Nhân Vương chưa từng lưu lại truyền thuyết gì trong Bản Nguyên vũ trụ, nhưng chúng ta có thể!"
Đám người nghe vậy hào hứng mong chờ!
Nam Quyền lẩm bẩm: "Thật ư? Nam Quyền Hạ Dũng, người đứng thứ hai trong 36 vị anh hùng… Sẽ lưu truyền vạn năm sao?"
"..."