Đám người câm nín.
Tại sao ngươi lại xếp thứ 2? Mặt mũi của ngươi đâu?
Giờ khắc này, vài người trẻ tuổi trước đó vẫn luôn im lặng, tỉ như cái tên Hồ Thanh Phong không biết xấu hổ kia cũng không nhịn được mà nhỏ giọng nói: "Đô đốc, chúng ta... Chúng ta có hi vọng không?"
Trước đó, Lý Hạo chỉ quan tâm đến đám tiền bối, những người tuổi trẻ như bọn họ không dám hó hé tiếng nào, đến tận lúc này mới không nhịn nổi nữa.
Hắn cười: "Đô đốc, nếu ngài biên soạn Anh Hùng Phổ thì có thể cho chúng ta lưu chút dấu ấn không? Dù chỉ là một câu nhắc thoáng qua cũng được!"
Lý Hạo đáp: "Đương nhiên là có cơ hội, thời đại này chỉ mới bắt đầu thôi! Kẻ địch mạnh vẫn còn đó, có vô số cơ hội lập công! Nhiều năm sau, có lẽ Hồ Thanh Phong ngươi cũng có thể lưu danh sử sách, tỉ như Đồng Bì Thiết Cốt Hồ Thanh Phong!"
Đồng Bì Thiết Cốt?
Hồ Thanh Phong giật mình: "Đô đốc, ta... có danh hào ư?"
Nhưng Đồng Bì Thiết Cốt nghĩa là gì?
Lý Hạo cười lớn: "Da mặt ngươi dày, Đồng Bì Thiết Cốt không sai chút nào!"
"..."
Hồ Thanh Phong cạn lời, nhưng rất nhanh sau đó đã bật cười: "Đa tạ đô đốc thưởng tên! Về sau ta chính là Đồng Bì Thiết Cốt Hồ Thanh Phong!"
"..."
Tất cả mọi người đều cảm thấy bất lực, tên nhãi này đúng là không biết xấu hổ!
Giờ phút này, tất cả mọi người đều tràn đầy nhiệt huyết.
Chẳng phải nhân sĩ võ lâm vẫn luôn theo đuổi danh lợi sao?
Sống một đời người thì nên theo đuổi điều này, không phải sao?
Ngân Nguyệt năm xưa, bao nhiêu người đã chết để tranh tên tuổi Tam Thập Lục Hùng?
Mà đó chỉ là nổi danh trong nội bộ Ngân Nguyệt!
Nhưng hôm nay, mục tiêu của bọn họ là lưu danh vạn thế!
Đối với tất cả mọi người, danh lợi đều là thứ mà bọn họ không thể nào thờ ơ được, dù là người lạnh nhạt như Thiên Kiếm thì lúc này cũng phải lên tiếng: "Về sau ta vẫn tên là Thiên Kiếm ư? Trước kia ta xếp thứ hai Anh Hùng Phổ..."
Đám người trợn trắng mắt, ngươi cũng là thứ 2 à?
Nhưng cái danh thứ hai này đáng tin hơn Nam Quyền, ông thực sự giữ vững vị trí thứ 2 đường đường chính chính, không mặt dày nhận vơ như Nam Quyền, đáng lẽ tên Nam Quyền kia phải nhận danh hiệu Đồng Bì Thiết Cốt mới đúng!
Thật ra Lý Hạo chỉ giả dụ vậy thôi, không ngờ đến cả Thiên Kiếm cũng động tâm.
Hắn nghi ngờ nhìn về phía đám người, giờ phút này, đến cả lão sư của hắn - Viên Thạc cũng sờ cằm trầm tư, ý vị thâm trường nói: "Kỳ thật cái danh Ngũ Cầm Lão Ma không thích hợp với ta, ta luôn giữ phong thái tiên phong đạo cốt, nếu sau này có cơ hội lưu danh vạn cổ, ta cảm thấy mình nên đổi tên, gọi là Ngũ Cầm Tiên Nhân hoặc là Ngũ Hành Tiên Nhân cũng được..."
Đám người khịt mũi coi thường!
Giờ phút này, tất cả mọi người đều kích động, Hoàng Vũ trầm giọng: "Ta không muốn bị gọi là Thực Nhân Ma, chẳng hay chút nào! Thương Đạo của ta không tệ, gọi ta là Thương Thánh đi..."
"Đó là của Hầu bộ trưởng!"
Ngọc tổng quản bất mãn mở miệng!
Một bên khác, Kim Thương cúi đầu, ông ta vốn chẳng muốn lên tiếng, nhưng đến giờ thực sự không nhịn được nữa, rầu rĩ nói: "Kim Thương vĩnh viễn không yên lặng!"
Thương Thần, là ta!
Lý Hạo nghẹn họng nhìn trân trối!
Hắn cảm thấy nếu cứ nói chuyện tiếp thì mọi người sẽ đánh nhau.
Mà hắn chỉ nói chơi thôi, kết quả... Mọi người động tâm thật à? Đã vậy lại còn muốn đổi danh hào, ai ai cũng đã vẽ sẵn nên mộng thưởng về sau.
Giờ phút này, mấy vấn đề như gặp khó khăn gì, đi đạo thống gì, khai mạch thế nào, tất cả mọi người đều không thèm để ý.
Những chuyện này có quan trọng không?
Dường như Hồng Nhất Đường đã nhìn thấu suy nghĩ của Lý Hạo, ông truyền âm nói: "Từ xưa đến nay, lưu danh sử sách luôn là khát vọng của mọi người! Những võ sư như chúng ta cũng vậy thôi, tuy nhiên... bọn họ quá dung tục!"
Ông lắc đầu, tiếp tục truyền âm: "Danh hào Thiên Kiếm có thể để cho ta, Địa Phúc Kiếm nghe kiểu gì cũng thấy kém hơn Thiên Kiếm một chút, mà thật ra Thiên Kiếm đâu sánh bằng ta được, đúng không?"
"..."
Lý Hạo ngây người, ngay sau đó, hắn bỗng nhiên bật cười lớn, chỉ chỉ đám người, cười đến nghiêng ngả: "Một đám tầm thường, dung tục!"
Đúng là một đám tục nhân!
Tất cả mọi người lộ vẻ không vui, ngay sau đó, Lý Hạo cười nói: "Vậy ta sẽ không phải là Ma Kiếm, hãy gọi ta là Đạo Chủ, chủ nhân vạn đạo! Chư vị cũng có thể thêm danh xưng Đạo Chủ, tỉ như Kiếm Đạo Chủ, Thương Đạo Chủ, Đao Chủ... Ha ha ha... Thú vị thú vị!"
Đám người nhìn nhau, đều nở nụ cười.
Một đám tục nhân!
Vừa thua một lần, còn chưa thống nhất thiên hạ, tứ quốc vẫn còn tồn tại, 3 tổ chức lớn chưa bị diệt vong, di tích cổ còn chưa mở ra, bọn họ đã thương lượng chuyện lưu danh vạn cổ, thậm chí đã chọn xong danh hào.
Đến Lý Hạo cũng muốn tự phong Đạo Chủ.
Ngay sau đó, tất cả mọi người cười lớn, tiếng cười bao trùm hết thảy.
...
Đám người bên ngoài cũng nghe thấy tiếng cười, bọn họ đều thấy khó hiểu.
Khương Ly nghi hoặc nhìn mấy vị cường giả Tân Võ, chuyện gì thế?
Chữa thương mà cũng cười à?
Bọn họ quên mất mình vừa thua sao?
Cười lớn như vậy là để an ủi bản thân ư?
Hay những người này có trái tim phóng khoáng, hoàn toàn không quan tâm trận thua với Thần Quốc lần này?
Thân thể Lý Hạo đã khôi phục rồi ư?
Y suy nghĩ, nếu Đại Ly xuất chinh với lòng tin tràn đầy, giống như khi Đại Ly Vương đối phó với đám phân thân cường giả cổ thành lúc trước, kết quả cuối cùng lại thất bại, khi ấy, mấy triệu quân đội Đại Ly đều không dám lên tiếng, vài ngày sau đó cực kỳ trầm mặc.
Nhưng bên này... bọn họ điều chỉnh tâm lý xong rồi sao?
Lúc này, Trương An cũng nhìn thoáng qua hướng kia, trong lòng có chút thổn thức và cảm khái, sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn sang đám khôi lỗi học viên. Một hồi lâu sau, ông truyền âm cho mấy vị học viên cường đại: "Tân Võ đã qua, tối thiểu là không còn ở thế giới này nữa! Cho dù có thì cũng không phải là Tân Võ của Nhân Vương! Chư vị đều là hậu nhân của Đế Tôn, các ngươi nên hiểu điều này. Thời đại mới, tình cảnh mới, ta đã già rồi, không muốn thay đổi, chư vị đồng học... Lính đánh thuê không phải con đường lâu dài, các ngươi đều là người thông minh, lúc nên lựa chọn thì hãy lựa chọn đi, hãy tranh thủ đưa ra quyết định trong trận tác chiến quy mô lớn đúng nghĩa lần đầu tiên này!"