Trương An mặc kệ suy nghĩ của đám học viên, truyền âm nói tiếp: "Tân võ đạo rất thú vị, cũng rất có tiềm lực! Lý Hạo không mạnh, đến bây giờ chỉ mới sánh bằng Tuyệt Điên năm xưa, có lẽ hắn còn không mạnh bằng bản tôn của các ngươi. Lần này, phe hắn thua Thần Quốc, thế nhưng... Hắn có một trái tim lớn, đến giờ đã điều chỉnh lại, khi một người luôn vô địch lại bị đánh bại mà không hoàn toàn sụp đổ, bọn họ đều không phải kẻ tầm thường!"
Lý Hạo vẫn luôn bất bại, lần này hắn gặp bất lợi, chuỗi ngày vô địch bị phá, đó là một đả kích lớn, nhưng cả hắn và võ sư Ngân Nguyệt đều điều chỉnh lại tâm tính trong thời gian ngắn ngủi như thế, lại vui vẻ như lúc ban đầu, vậy nên Trương An cảm thấy lần này các học viên nên đưa ra lựa chọn.
"Lão sư, chúng ta..."
"Đừng quá lo lắng, Lý Hạo sẽ không vì một lần thất bại mà kháng cự các ngươi, hắn không phải loại người như vậy! Lần này, chúng ta chỉ là quần chúng, nếu các ngươi nguyện ý dung nhập vào Ngân Nguyệt, vậy thì sẽ không còn là quần chúng nữa! Dù gia nhập thời đại này thì cũng đừng quên tinh thần Tân Võ! Chiến vì thời đại này và vì chính mình, chỉ cần các ngươi nguyện ý thì vẫn có thể hòa tan! Buông bỏ tất cả đi, đừng nghĩ rằng chúng ta không thuộc về thời đại này nữa!
Các ngươi hãy tự đưa ra lựa chọn, Lý Hạo đã đáp ứng sẽ tạo thân thể cho mọi người, nếu các ngươi nguyện ý thì hãy lựa chọn thân thể tân nhân loại, nếu không nguyện ý thì chọn thân thể Tân Võ! Nếu lựa chọn thân thể Tân Võ, vậy thì hãy chiến vì Tân Võ, một khi đã lựa chọn thân thể thời đại này, vậy thì phải dung nhập vào thời đại của bọn họ, được không?"
Tất cả khôi lỗi đều không mở miệng, bọn họ rơi vào trầm tư.
Trương An không nói gì nữa, cũng không hỏi mọi người suy nghĩ thế nào.
Ngày chế tạo thân thể chính là thời điểm mọi người phải đưa ra quyết định, nếu không muốn dung nhập thời đại này thì không cần thiết đúc thân thể cho bọn họ. Nếu đã đúc thân thể thời đại mới thì phải đi theo hắn, chiến đấu cho hắn.
Mà bản thân ông... Cũng nên đưa ra quyết định.
Trương An hít sâu một hơi, nhìn sâu vào trong khoáng mạch, bên tai vẫn văng vẳng tiếng nói cười, trận chiến này vạch trần rất nhiều vấn đề, có lẽ đây là một cơ hội lớn đối với Lý Hạo.
Tất cả mọi người đều nên đưa ra lựa chọn.
Người một nhà, người Tân Võ trung lập, kẻ địch.
Lý Hạo, có lẽ ngươi cũng đã hiểu ra mọi điều, đúng không?
Trương An lặng yên suy nghĩ, ông nhìn lên bầu trời, bỗng nhiên nở nụ cười, không ai biết vì sao ông cười.
Khương Ly đứng bên cạnh chỉ cảm thấy khó hiểu!
Đúng là một đám người cổ quái!
Trong khoáng mạch.
Đám người vui cười, trêu ghẹo lẫn nhau, hoàn toàn bỏ qua chuyện thất bại Thần Quốc.
Giờ phút này, Lý Hạo lại mở miệng nói: "Trước đó, chúng ta thất bại, nguyên nhân chủ yếu là vì mục tiêu của chúng ta quá phân tán! Bốn nước tiến công làm rối loạn trình tự của chúng ta..."
Lý Hạo trầm mặc một hồi, sau đó bỗng nhiên nói: "Ta muốn hòa đàm với bọn họ!"
"..."
Đám người giật mình.
Trong lúc bọn họ đang vui vẻ, thực lực mọi người tăng vọt, ngươi nói cái gì vậy?
Hòa đàm ư?
Tất cả mọi người kinh hãi
Đối với một vị bá chủ, một cường giả lập chí trở thành Đạo Chủ mà nói, đây quả thực... là một sự sỉ nhục!
Đến Thiên Kiếm cũng không nhịn được: "Trong 4 nước, trừ Thần Quốc ra, chúng ta có thể hủy diệt ba nước khác bất cứ lúc nào, vì sao phải hòa đàm?"
Lý Hạo nói khẽ: "Thứ nhất, ta không muốn xảy ra trận chiến tranh có quy mô quá lớn vào lúc này, nó sẽ làm hao người tốn của! Thứ hai, dù diệt được 1 – 2 nước thì cũng chẳng được gì, bọn họ đánh thắng thì xâm chiếm Trung Nguyên, chúng ta đánh thắng chẳng lẽ xâm chiếm hoang mạc đầm lầy ư?
Thứ ba, hiện tại đang ở thời kỳ phát triển, ở trạng thái bách phế đãi hưng... Vậy nên, ta muốn ẩn nhẫn một chút."
Lý Hạo nói khẽ: "Ta hy vọng có thể hoàn thành nhất thống nội bộ trước, sau đó mới đối phó với 4 nước."
Lý Hạo hơi xúc động: "Trước đó, ta không nhận thua, không sợ hãi, bởi vì ta cảm thấy ta có thể làm được mọi việc, trên thực tế thì không phải vậy, vậy nên... Ta muốn cầu hoà!"
Mọi người khó chấp nhận nổi, mà cũng có người cảm thấy suy nghĩ này không sai.
Lâm Hồng Ngọc trầm mặc, một lát sau nói: "Đô đốc, nếu cầu hoà, 4 nước kia chưa chắc đã nguyện ý lui binh..."
Lý Hạo gật đầu: "Vậy nên cần phải trả giá đắt!"
Lý Hạo cười: "Thần Năng Thạch, Sinh Mệnh Chi Tuyền, những vật này trân quý hơn những thứ khác! Thế nhưng..."
Viên Thạc phẫn nộ: "Chúng ta không sợ 4 nước kia, sao phải hạ mình cầu hòa, còn phải dâng lễ cho bọn họ, ngươi từ bỏ thanh danh của mình ư?"
Lý Hạo muốn cầu hoà 4 nước, đây là chuyện mà tất cả mọi người không ngờ tới.
Thà gãy không cong!
Thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành!
Đây mới là bá chủ, Lý Hạo, Ma Kiếm trong tưởng tượng của bọn họ.
Mọi người không hưng phấn nổi nữa, giờ phút này đều bực bội thống khổ.
Lý Hạo cười nói: "Ta cần thời gian, chỉ cần cho ta một chút thời gian là được... Con người ấy mà, phải nếm trải mọi khổ đau thì mới trở thành người trên vạn người, chỉ là một lần chiến bại thôi, nhận thua cũng không sao, Lý Hạo ta... Có thể cúi đầu xuống!"
Hắn tươi cười: "Chỉ cần 4 nước nguyện ý cho ta chút thời gian, hôm nay ta chịu bao nhiêu thiệt, ngày sau chắc chắn sẽ phải trả lại gấp bội. Bọn họ đánh tới đánh lui là vì cái gì? Không phải là vì tài nguyên sao? Vậy ta cho bọn họ!
Đương nhiên cũng tiện thể triển lộ một chút thực lực của chúng ta, đánh trước, đánh tới giới hạn nhất định, ta sẽ tự mình đi cầu hòa."
Lý Hạo tươi cười: "Ta có quá nhiều chuyện muốn làm, mở rộng giáo dục, bồi dưỡng lương thực, mở rộng Võ Đạo, chính quy hóa quân đội, thu nạp nhân tài, xử lý di tích, hạn chế 3 tổ chức lớn, trấn áp bá chủ các phương..."
Lý Hạo thở dài: "Ta không phải thần, ta chỉ là con người, mọi người cũng chỉ là võ sư giang hồ, không phải là kẻ không gì không làm được! Trong khoảng thời gian ngắn, muốn hoàn thành hết mọi việc quá khó!
Bây giờ, chúng ta đã chiến một trận với Đại Ly và Thần Quốc, bọn họ biết thực lực của chúng ta! Chỉ cần uy hiếp Đại Hoang và Thủy Vân, bọn họ chắc chắn cũng không muốn đồng quy vu tận, trừ khi 4 nước thống nhất hiệp nghị đồng loạt ra tay, 4 nước liên minh thì mới có thể chống lại chúng ta!
Cho bọn họ vô số tài nguyên, để bọn họ mất thời gian tiêu hóa, khi đó, để xem ai tiêu hóa nhanh hơn, ai trưởng thành nhanh hơn. Thắng bại không phải chuyện nhất thời."
Dù Lý Hạo nói có lý nhưng tất cả mọi người vẫn không chấp nhận được.