Nam Quyền nổi giận: "Chúng ta đánh từ phương Bắc tới Trung Bộ, từ đó quét sạch tứ phương, còn không cúi đầu trước người Tân Võ, vậy mà bây giờ phải cúi đầu trước đám dã nhân 4 nước ư? Vậy Thiên Tinh ta có còn sĩ khí không?"
Lý Hạo nói khẽ: "Ta biết mọi người khó chấp nhận, nhưng ta cảm thấy thu nắm đấm lại thì mới có thể ra đòn mạnh hơn! Về phần sĩ khí..."
Lý Hạo cười: "Chúng ta giữ vững sĩ khí là được, những người khác thì có thể từ từ bồi dưỡng, thắng lợi một lần xong là lại có! Trước đó ta đánh giá chính mình quá cao, cũng đánh giá sĩ khí và thực lực toàn bộ Thiên Tinh vương triều quá cao, vậy nên mới thất bại."
Cầu hoà!
Tất cả mọi người vẫn không lên tiếng.
Lý Hạo tiếp tục nói: "Ta đã từng xem rất nhiều sách sử, rất nhiều đế vương vĩ đại ban đầu đều có thất bại. Bọn họ cầu hoà, hòa thân, nằm gai nếm mật, cắt đất bồi thường... Đương nhiên cũng có vài người hoàn toàn xong đời, nhưng cũng có người nổi dậy lần nữa và còn hung mãnh hơn dĩ vãng!
Chỉ cần chúng ta không chán chường, yên lặng khiến bản thân mạnh hơn, vậy thì mọi việc đều không phải là vấn đề."
Lý Hạo đếm ngón tay: "Chúng ta có rất rất nhiều việc! Kể cả phục sinh Chiến Thiên Quân, khôi phục học viên đại học võ khoa Viên Bình, xử lý di tích Trung Bộ, kiến thiết các học viện lớn, sắp tới lại là vụ xuân... Nếu bây giờ hỗn loạn, trong nước trống rỗng, 4 nước không quan tâm nhưng chúng ta vẫn phải quan tâm."
Tuy những lời Lý Hạo nói có đạo lý nhưng mọi người đều trầm mặc.
Cuối cùng, Triệu thự trưởng mở miệng: "Ta cảm thấy như vậy rất tốt, đương nhiên việc cầu hoà này cũng có giới hạn, không thể tổn thương đến căn cơ, cũng không thể để địch nhân có quá nhiều thu hoạch, càng không được phép không đánh đã cầu hoà... Dù thắng hay thua thì đều phải khiến Thủy Vân và Đại Hoang biết rằng chúng ta không dễ chọc! Bọn họ e sợ chúng ta, khi ấy chỉ cần một chút lợi ích cũng để để khiến bọn họ thỏa mãn, nếu không, lòng tham của bọn họ sẽ như cái động không đáy!"
Ông nói tiếp: "Thần Quốc thì khác, chúng ta có thể cầu hoà với ba bên khác, nhưng Thần Quốc mạnh nhất, phải chấn nhiếp bọn họ!"
Lý Hạo gật đầu, cười nói: "Đúng thế! Quân Đại Ly thì có thể cho bọn họ tiếp tục đóng quân dưới chân Thương Sơn. Trừ lương thực ra, ta có thể tiếp tục cung cấp tất cả nhu cầu cho bọn họ... Đương nhiên là cầu hoà thì vẫn phải tiếp tục tiến hành những trận chiến quy mô nhỏ! Một mặt là để kiềm chế bọn họ, một mặt khác là để bồi dưỡng lực lượng quân đội mới!
Phải đánh trận biên cương! Còn phải tiến hành kiến thiết trong nước!
Chư vị còn có ý kiến gì không?"
Hắn đã nói đến nước này rồi thì bọn họ còn nói gì được nữa?
Nam Quyền hơi bực bội, trầm giọng nói: "Vậy ta muốn đi tọa trấn phương Nam, ta là đô đốc Nam Phương, ta muốn đánh Thủy Vân!"
Lý Hạo cười gật đầu: "Có thể, ta sẽ phái người tọa trấn bốn phương! Ngươi muốn phương Nam cũng được thôi, phương Bắc để Triệu thự trưởng tọa trấn là được, phương Tây thì hơi phiền phức... Khi Thần Quốc phương Tây khôi phục thực lực, bọn họ sẽ không bỏ qua, dù có cầu hoà thì bọn họ cũng sẽ không để ý tới."
Dứt lời, Lý Hạo mở miệng: "Đi ra ngoài trước đi! Nhân lúc hiện tại mọi người đông đủ, Khương Ly cũng đang ở đây, giải quyết Đại Ly trước."
Đám người nhìn nhau, không nói tiếp nữa.
Lần này Lý Hạo bỗng nhiên lựa chọn tránh lui khiến mọi người kinh ngạc, nhưng cầu hoà cũng chưa hẳn là chuyện xấu.
Giờ phút này, mọi người chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Võ sư Ngân Nguyệt đều không thể chấp nhận, nhưng đối với những người như Lâm Hồng Ngọc mà nói, nàng cảm thấy đây là một quyết định không tệ, bởi vì khai chiến với 4 nước quá gấp gáp, trong nước còn quá nhiều chuyện chưa hoàn thành, nền tảng của Lý Hạo chưa vững, biết đâu bọn họ đánh đến ngươi chết ta sống nhưng thành quả lại bị kẻ khác hưởng lợi.
Hiện nay, đám tổng đốc 99 hành tỉnh kia có rất ít người hướng về Lý Hạo.
Nhưng Lý Hạo lại không có thời gian sắp xếp người đi thay thế thủ lĩnh các phương.
Dù bọn họ có nhiều võ tướng nhưng văn thần thì quá ít.
Cứ tiếp tục chiến đấu như vậy, có lẽ trong nước sẽ loạn thành một nùi, dù tốn nhiều thời gian thì cũng khó có thể làm rõ.
...
Bên ngoài khoáng mạch.
Khi thấy đám người Lý Hạo đi ra, Khương Ly biến sắc.
Chỉ mới hơn một ngày mà thôi, những người này đã khôi phục rồi ư?
Lý Hạo không quan tâm y nghĩ gì, cười nói: "Chư vị tiền bối, lại đến Thần Quốc phương Tây một chuyến được chứ?"
Trương An sững sờ.
Lại đến đó ư?
Cái này...
Khương Ly ngây người: "Lý đô đốc vẫn muốn đến đó ư?"
Lý Hạo cười đáp: "Ta đã khôi phục, chưa chắc bọn họ đã khôi phục, sợ cái gì?"
Khương Ly vẫn không bình tĩnh lại được: "Thế nhưng..."
"Không sao đâu!"
Lý Hạo thản nhiên nói: "Khương chủ tế không đi cũng không quan trọng! Chúng ta đi là được!"
Lý Hạo cười lạnh một tiếng: "Người có thể khiến Lý Hạo ta chịu thua thiệt còn chưa sinh ra đâu! Lần này bọn họ suýt nữa đã giết sư phụ ta, còn hại chết phân thân của Cửu sư trưởng. Ta muốn biết bọn họ còn bao nhiêu thủ đoạn có thể dùng sau khi tiên tri bị thương,?"
Trương An không nhịn được lên tiếng khuyên nhủ: "Có lẽ Thần Quốc vẫn còn Thần Linh chưa khôi phục, nếu bọn họ cưỡng ép khôi phục thì đó sẽ là tổn thất đối với bọn họ, nhưng ngươi... hiện giờ còn chưa đủ sức nghiền ép đối phương..."
Ông cảm thấy tạm thời nên ngưng chiến thì sẽ thích hợp hơn.
Lý Hạo mỉm cười: "Không nhất định là phải chiến đấu, cứ đi xem một chút đã."
"Cái này..."
"Tiền bối, phiền ngươi đi với ta thêm một chuyến."
Lý Hạo cười nói: "Trong lòng ta đang bức bối lắm."
Trương An bất đắc dĩ nhưng vẫn gật đầu.
Cũng đúng. Trẻ tuổi nóng tính, thua thiệt một lần... Trên thực tế thì Lý Hạo không chịu thiệt thòi chút nào, nhưng mọi người đều cảm thấy đã hắn ăn thua thiệt rất lớn, giờ phút này Lý Hạo không cam tâm cũng là chuyện thường.
Khương Ly câm nín, thầm nghĩ trong lòng, vị này đúng là người có thù tất báo!
May mà trước đó không gặp bất lợi gì với Đại Ly, nếu không... Với tốc độ khôi phục nhanh như vậy, chẳng phải là ngày ngày khai chiến ư?
"Lần này không mang theo binh lính bình thường đi..."
Lý Hạo bật cười lên tiếng: "Mang 1000 Chiến Thiên Quân sung làm pháo binh! Mở ra màn trời cho ta, ta muốn khắp thiên hạ nhìn pháo binh Thiên Tinh ta lợi hại cỡ nào!"
"Cái này..."
Trương An ngập ngừng: "Như vậy sẽ lãng phí, đối phương có quá nhiều cường giả, dù dùng pháo bắn thì cũng không có tác dụng quá lớn."
"Dù có lãng phí thì ta cũng phải bắn bọn họ!"
"..."
Không thuyết phục nổi, Trương An không lên tiếng nữa.
Lý Hạo không phục ư? Vậy được thôi, hắn thích thì kệ hắn làm là được.
...
Trong đám người, có người không hiểu, có người biết rõ, lúc này không có ai nói gì nữa.
Bọn họ đi theo Lý Hạo cùng lên một chiếc chiến hạm lái về phương Tây.
Lý Hạo lại muốn tấn công.
Tất cả mọi người đều không đoán trước được điều này.
Đám người Viên Thạc cũng không hiểu Lý Hạo chỉ muốn uy hiếp hay thật sự muốn xuống tay với Thần Quốc lần nữa, có đôi khi, ngay cả người bên cạnh Lý Hạo cũng không hiểu rõ ý nghĩ của hắn.