Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1765 - Chương 1765 - Thủy Vân 5

Chương 1765 - Thủy Vân 5
Chương 1765 - Thủy Vân 5

Lý Hạo bây giờ, dưới một kiếm, tuyệt đối có lực lượng Nhật Nguyệt tứ trọng, có thực lực khi mở được khoảng 20 mạch, thế nhưng...bị cản lại.

Không thể tưởng tượng nổi!

Thủy Vân quốc, những người khác, mạnh nhất cũng chỉ có khoảng 10 mạch đúng không?

Đây là hiện tại!

Nhưng đối phương, lại vượt qua tất cả mọi người, tại sao lại như vậy?

Lý Hạo có chút ngoài ý muốn, lại xuất kiếm!

Đối phương cũng vung kiếm phiêu nhiên giáng lâm, nói khẽ: "Đô đốc thắc mắc, vì sao ta có thể đánh vỡ giới hạn của thiên địa sao?"

"Có chút."

Khuôn mặt của thái hậu bị che đi, nhưng lại có thể cảm nhận được lúc này đang cười: "Bởi vì...coi như Ngân Nguyệt được chia cắt từ thế giới chủ, dù sao cũng bắt nguồn từ thế giới chủ, mà thế giới chủ, có hai vị Thế Giới Chi Chủ, Nhân Vương và Đại Đế!"

"Trừ hai vị Thế Giới Chi Chủ này, thế giới chủ, kỳ thật vẫn còn một vị khác, thân phận cực cao..."

"Chí Tôn?"

Lý Hạo hỏi một câu, thái hậu cười nói: "Thân phận Chí Tôn tất nhiên cũng cực cao, nhưng, Chí Tôn là Chí Tôn, có Nhân Vương...vậy liền có Nhân Vương Hậu, cho nên, Nhân Vương Hậu mới xem như nửa Thế Giới Chi Chủ!"

Lý Hạo khẽ giật mình, dường như đã hiểu được: "Ý của ngươi là, ngươi...kế thừa đạo thống của Nhân Vương Hậu? Cho nên, dù là thiên địa cũng không dám hạn chế ngươi?"

"Nhân Vương là chủ nhân của thế giới, Nhân Vương Hậu là nửa chủ nhân...ta chỉ biết một chút da lông, thiên ý của thế giới này, không dám phản kháng đạo thống của Nhân Vương Hậu mà thôi, nhưng một khi cường đại hơn, liền sẽ không quan tâm những thứ này...chỉ là bây giờ chiếm cứ một chút tiên cơ thôi!"

Thái hậu Thủy Vân khẽ cười một tiếng: "Thủy Vân ta, nước nhỏ thực lực cũng yếu, cường giả trong nước càng thưa thớt, lại không có nội tình gì khác, thiếp thân may mắn, nhận được một chút truyền thừa của Nhân Vương Hậu...kỳ thật cũng không có ý định xưng bá, cũng không có lực lượng để xưng bá, lực lượng một người, làm sao có thể tranh bá thiên hạ? Chỉ là...vì dân chúng thôi, xin Đô đốc, cho Thủy Vân ta một con đường sống!"

Lý Hạo thật sự rất bất ngờ!

Truyền thừa của Nhân Vương Hậu!

Hơn nữa, vị thái hậu này, thế mà tu luyện đến mức này, thế mà thiên ý không dám áp chế...phải biết rằng, tôn tử của Chí Tôn, đối phương vẫn sẽ áp chế, vì sao không dám áp chế truyền thừa của Nhân Vương Hậu?

Nhân Vương, đáng sợ hơn Chí Tôn rất nhiều sao?

Chỉ là truyền thừa kiếm pháp của Nhân Vương Hậu, cũng không phải bản nhân, thứ này cũng không dám áp chế...thiên ý này, cũng có chút hiếp yếu sợ mạnh.

Lúc này, Lý Hạo lại gia tăng thực lực.

Xuất kiếm chém ra!

Thái hậu cũng xuất kiếm lần nữa, nhưng cũng không phải tiến công, mà là phòng thủ: "Đô đốc rất mạnh...dù toàn lực ứng phó, ta cũng chưa chắc có thể địch nổi... Đô đốc, hẳn là cũng không muốn Thủy Vân bị hủy diệt?"

"Cường giả cổ thành kia đến đây...kêu tứ quốc xuất binh, chỉ sợ chí không ở việc đoạt lấy thiên hạ, mà là muốn giết chóc trên diện rộng."

Thái hậu Thủy Vân, dường như cũng đã đoán được những chuyện này, nói khẽ: "Mặc dù Đô đốc giết ta, kỳ thật cũng không thay đổi được gì...giết ta, Thủy Vân rung chuyển, vô cùng hỗn loạn, chẳng lẽ Đô đốc muốn giết mấy trăm triệu thần dân của Thủy Vân? Đô đốc bây giờ, cũng không có tinh lực trấn áp Thủy Vân hỗn loạn...người chết quá nhiều, đối với Đô đốc, cũng chưa hẳn là chuyện gì tốt."

Lý Hạo khẽ cười: "Nếu ngươi đã có cái nhìn thấu đáo như thế, vì sao nhất định phải làm như thế?"

"Thiếp thân chỉ là không muốn...trở thành người duy nhất phản kháng! Bằng không, cường giả cổ thành, mười phân thân đến đây, tàn sát Thủy Vân ta, Đô đốc, ngươi nói đi, Thủy Vân ta còn có đường để đi sao?"

"Trong nước ta, chỉ có ta có sức ngăn cản, những người khác...chỉ sợ khó mà ngăn cản, ta cũng không có khả năng vẫn mãi trông coi tất cả mọi nơi, không xuất binh, khả năng chính là Thủy Vân bị diệt quốc!"

"Thủy Vân, không có Sơ Võ Chi Thần, không có Thần Linh cường hãn, không có hoang thú... quốc nhỏ lực yếu, chỉ có thể nước chảy bèo trôi!"

Nói đến thê lương, nhưng Lý Hạo tuyệt không thương hại: "Vậy giết Thiên Tinh ta, tàn sát con dân Thiên Tinh ta, chính là chuyện nên làm sao?"

"Đô đốc hiểu lầm rồi...chỉ là tạm thời để cổ thành yên tâm thôi!"

Khi song phương đang nói chuyện đã đồng thời xuất kiếm mấy trăm lượt.

Kiếm ý va chạm, thái hậu Thủy Vân không ngừng lùi lại.

Tuy mạnh...nhưng Lý Hạo cũng đã nhìn ra, thực lực đại khái cũng chỉ ở khoảng 20 mạch, đây cũng là giới hạn của đối phương, so với Lý Hạo, vẫn kém một khoảng.

Thái hậu Thủy Vân lại chỉ phòng không công, thở dài nói: "Đô đốc... sao cứ phải đuổi tận giết tuyệt? Bây giờ, mong muốn của Thủy Vân và Đô đốc, thật ra rất giống nhau, hủy diệt những cường giả trong cổ thành...để khỏi dẫn đến tai hoạ ngập đầu! Đô đốc trấn áp tứ phương, lại từ đầu đến cuối không muốn toàn lực đối phó một phương, diệt quốc thống nó, không phải là vì phòng ngừa lần khôi phục thứ hai sớm xảy ra sao?"

"Cũng gần như thế!"

Lý Hạo lại xuất kiếm, một kiếm xé rách mạng che mặt của đối phương, thấy được chân dung của đối phương, dùng mấy từ quốc sắc thiên hương cũng không đủ để miêu tả, nhưng hắn vẫn không hề biến sắc, vẫn bình tĩnh như trước: "Thủy Vân quốc yếu, nếu chỉ có một mình ngươi...hôm nay, ta liền chém ngươi, cùng lắm thì, cầm tù tướng sĩ trong nước ngươi làm tù binh, có thể làm gì được ta?"

Thái hậu Thủy Vân có chút ai oán: "Đô đốc sao phải tàn nhẫn như vậy...trong nước ta, cũng chôn giấu ngàn viên đạn siêu năng diệt thành, một khi ta chết, nước mất nhà tan, Thủy Vân diệt quốc, tử thương vô số, thiên địa khôi phục, lần khôi phục thứ hai bắt đầu, cổ cường giả xuất hiện...đó mới là lúc sinh linh đồ thán!"

Ánh mắt Lý Hạo khẽ biến: "Ngươi lại là lòng dạ độc ác!"

"Không...ta chỉ là...hành động bất đắc dĩ mà thôi!"

Thái hậu Thủy Vân nói khẽ: "Năm đó, Nhân Vương bị cường giả vây công, cũng chỉ có thể cầu con đường sống như vậy...mà ta...cũng chỉ có làm giống như vậy! Nỗi đau của kẻ yếu, chứ không phải là thiếp thân lòng dạ độc ác!"

Dứt lời, răng rắc một tiếng, mũ phượng bị phá hủy!

Một vài vệt máu, từ trên đầu nàng ta chảy xuống, nhuộm đỏ hai gò má, đối phương vẫn nhìn về phía Lý Hạo, thậm chí thu kiếm không tiếp tục chiến đấu nữa, thở dài nói: "Hôm nay Đô đốc giết ta, Thủy Vân chỉ có thể bị hủy diệt...trăm vạn thương sinh, Đô đốc...cũng không muốn thấy cảnh này chứ?"

Lý Hạo cười: "Đã từng gặp người uy hiếp ta, nhưng đây là lần đầu tiên có người dùng quốc gia của mình, dân chúng của mình, uy hiếp thủ lĩnh của địch quốc, thực sự là...buồn cười!"

Bình Luận (0)
Comment